Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1155 - Ngươi phải khí phách lên

Ở trước mặt Lý Nguyên nịnh hót như con chó?
Nếu là Thánh Nhân các ngươi phải khí phách lên!
Không những Diệp Lăng Không kinh ngạc thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn lại được, mà ngay cả những người từ đầu vốn đã biết Lý Nguyên không tầm thường như Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương, Lư Khán Sơn cũng chấn động không hề nhẹ.
Mặc dù bọn họ biết mấy Thánh Nhân này rất cung kính với Lý Nguyên nhưng không ngờ sự tôn kính của mấy Thánh Nhân này dành cho Lý Nguyên lại đến mức đó.
Từ thái độ của mấy vị Thánh Nhân có thể nhìn ra bọn họ gần như răm rắp nghe theo lời của Lý Nguyên.
Cho dù là con cái cũng không nghe lời cha ruột của mình như thế.
Làm thế nào mà Lý Nguyên lại làm được?
Diệp Lăng Không hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc, lần đầu tiên hắn nhìn Lý Nguyên một cách nghiêm túc.
Dùng thần thức mạnh mẽ nhìn thấu mọi bí mật của Lý Nguyên.
Nhưng hắn vẫn không phát hiện ra được dấu vết Lý Nguyên có tu vi.
Từ đầu đến cuối chỉ là một phàm nhân bình thường.
Nhưng mấy Thánh Nhân này sau lại nghe lời một phàm nhân như thế?
Lẽ nào trong truyền thuyết nói là thật ư, dáng vẻ đẹp trai thật sự có thể chi phối thế giới.
“Ngươi là ai?” Diệp Lăng Không hỏi Lý Nguyên.
Hắn phát hiện Lý Nguyên có một điểm khác thường đó chính là vô cùng bình tĩnh.
Từ khi hắn bước vào khách điếm cho đến bây giờ vẫn chưa thấy Lý Nguyên tỏ ra một xíu dao động cảm xúc nào.
Giống như mọi chuyện đều không thể khiến hắn xúc động.
Lý Nguyên ngẩng đầu liếc nhìn Diệp Lăng Không một cái rồi bình tĩnh nói: “Lý Nguyên.”
Đối với một người sắp chết, hắn vẫn có đủ nhẫn nại.
Nếu đã dám có ý đồ xấu xa với Đát Kỷ, hắn đã phán tử hình cho Diệp Lăng Không rồi.
Diệp Lăng Không không hề biết bản thân đã bị phán tử hình, hắn lại hỏi Lý Nguyên: “Ngươi thật sự có thể làm chủ thay bọn họ sao?”
Lý Nguyên gật đầu: “Thật sự có thể.”
Khá tự tin đấy!
Trong lòng Diệp Lăng Không thầm mỉa mai một câu.
Nhưng mà nét mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ: “Bây giờ ta tuyên bố các ngươi đều là người hầu của ta.”
Lý Nguyên thản nhiên cười một cái: “Ngươi đã hỏi bọn họ đồng ý hay không?”
Không đợi Diệp Lăng Không hỏi, Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh đã lên tiếng trước một bước.
“Không đồng ý.”
“Chắc chắn không đồng ý.”
“Nhập bọn với hạng tiểu nhân giết mẹ hung ác này thật đáng xấu hổ.”
“Cho hắn nằm mơ giữa ban ngày đi.”
“Bọn ta mãi mãi là người làm thuê của Lý trưởng quầy.”
Lý Nguyên nhìn Diệp Lăng Không nhún vai: “Ngươi xem, chẳng ai xem trọng ngươi cả.”
Gương mặt của Diệp Lăng Không lúc này đã đen như đít nồi, vô cùng khó coi.
Tam Thanh và Tây Phương Nhị Thánh quả thật đang đánh vô mặt hắn!
Hơn nữa còn không hề khách sáo tát hết lần này đến lần khác.
Diệp Lăng Không đã kiềm chế đến cực hạn.
Nhưng mà chỉ vài Thánh Nhân mà thôi, nể mặt ngươi rồi.
“Nói chuyện kiêu ngạo như thế, ta sẽ khiến các ngươi cầu xin đồng ý.”
Nói rồi hắn lập tức khởi động uy áp mạnh nhất của mình, bao trùm vũ trụ, chấn động quá khứ tương lai, chư thiên đều phải phục tùng.
Hắn cảm thấy sở dĩ mấy Thánh Nhân này mạnh miệng như thế vì không biết tu vi thật sự của hắn, đợi đến khi mấy Thánh Nhân này biết được thực lực thật sự của hắn sẽ biết rằng thế nào là hối hận!
Thế nào là không thể sỉ nhục Thiên Đạo!
“Bịch!”
Trước uy áp tuyệt thế này, mấy luân hồi giả Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương, Lư Khán Sơn, Phương Thốn không hề có sức chống đỡ trực tiếp ngã nhào xuống đất, cơ thể run lẩy bẩy, trong lòng sinh ra sự sợ hãi vô tận, hoàn toàn không thể khống chế hành vi của mình.
Giống như hung thú cấp thấp cảm nhận được khí tức của Vương giả, bó tay chịu trói chỉ đành mặc cho Vương giả chém giết.
Nhưng mà mấy người Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, Đát Kỷ, Tiểu Tê Tử, Nữ Bạt lại không hề có cảm giác trước uy áp của Diệp Lăng Không.
Nét mặt vẫn ung dung ăn cơm uống nước như thường.
Sau đó nhìn Diệp Lăng Không đầy chế nhạo.
Diệp Lăng Không thấy dáng vẻ không có bất cứ phản ứng nào của mấy Thánh Nhân, nỗi đắc ý trong lòng lập tức mất hẳn biến thành sự kinh ngạc, khó hiểu và hoang mang.
Hắn không hiểu mấy Thánh Nhân này sao lại không có phản ứng trước uy áp mạnh mẽ của hắn.
Mấy Thánh Nhân không có phản ứng thì không nói, tại sao mấy tu sĩ cấp thấp như Đát Kỷ, Nữ Bạt, Tiểu Tê Tử, Lý Nguyên cũng không hề hấn gì?
Chuyện này không bình thường.
Thánh Nhân cũng phải run sợ mà phục tùng trước uy áp của Thiên Đạo, sao có thể không hề hấn gì được chứ?
Cuối cùng Diệp Lăng Không cũng cảm nhận được sự việc dường như không đúng lắm.
Mọi chuyện đương nhiên là do Lý Nguyên gây nên.
Bây giờ, Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh đều làm việc cho Lý Nguyên, coi như là thuộc hạ của Lý Nguyên, sao Lý Nguyên có thể để mặc cho thuộc hạ của mình bị Diệp Lăng Không chèn ép chứ?
Đây chẳng phải là đánh vào mặt hắn sao?
Đương nhiên Lý Nguyên sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Diệp Lăng Không nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, vô cùng nghiêm túc hỏi.
Hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết rõ chuyện khi nãy chắc chắn có ngươi ở trong bóng tối giở trò.
Mà ngươi ngầm giở trò này có lẽ là tên Lý Nguyên ngoài nhan sắc ra thì chẳng có thứ gì đây.
Suy cho cùng thái độ của mấy Thánh Nhân dành cho Lý Nguyên đã có thể giải thích rõ mọi thứ.
Trên thế giới này vĩnh viễn sẽ không có chuyện Thánh Nhân cung kính như vậy với một người thường!
Có thể khiến Thánh Nhân cung kính như thế đã chứng tỏ đối phương vốn không tầm thường!
Vốn dĩ trước đây Diệp Lăng Không có phần nghi ngờ thân phận của Lý Nguyên.
Nhưng mà hắn không muốn tin bản thân mình lại không thể nhìn thấu thân phân của Lý Nguyên.
Điều này chứng tỏ, hoặc đối phương đã tu luyện công pháp che giấu khí tức gì đó, hoặc tu vi của đối phương cao hơn hắn.
Nếu là suy đoán thứ nhất thì còn ổn, nếu như là suy đoán thứ hai...
Tâm trạng của Diệp Lăng Không thoáng chốc trở nên nặng nề.
Cộng thêm điểm khác thường của khách điếm, rõ ràng khả năng suy đoán thứ hai cao hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận