Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1022 - Họa từ miệng mà ra, thành thật đừng có lừa ta! (2)

Hỗn Độn Vạn Diện Ma Chu chính là Hỗn Độn Dị Chủng, thực lực có thể so sánh với người bước vào một nửa cảnh giới Thiên Đạo, những sợi tơ được phun ra này, là một trong những sợi tơ vững chắc nhất trong Hỗn Độn, có thể hỏa thủy bất xâm, Tiên Thiên Linh Bảo chém cũng không đứt.
Chỉ với một sợi tơ nhện cũng có thể kéo được ba nghìn Đại Thế Giới, có thể so sánh với Tiên Thiên Chí Bảo.
Nhưng tấm rèm này thế nhưng toàn bộ đều được bện từ Hỗn Độn Vạn Diện Ma Chu Ti, Mộng Yểm quả thực không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc phải có có bao nhiêu con Hỗn Độn Vạn Diện Ma Chu cùng nhau nhả tơ mới có thể dệt được nhiều sợi tơ như vậy?
Quan trọng là, chí bảo trân quý như vậy thế nhưng lại lấy làm rèm cửa!
Mộng Yểm đã không biết nên phỉ nhổ loại hành vi như này kiểu gì nữa.
Cho dù là Thần Niệm đại nhân cũng không có xa xỉ như vậy!
Đây thật sự là một cái khách điếm bình thường sao?
Mộng Yểm không khỏi có chút nghi ngờ.
Nàng lại dùng thần thức dò xét hai loại hơi thở trong khách điếm một lần nữa.
Đúng là không cảm nhận được chút pháp lực nào dao động, chỉ là hai người bình thường không có gì đặc biệt.
Mộng Yểm đã bị nhầm lẫn.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên chú ý tới ánh mắt Nữ Bạt nhìn rèm cửa cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Chắc chắn đây cũng là lần đầu tiên đối phương phát hiện rèm cửa không bình thường.
Nói như vậy, thực ra đám người kia không biết bí mật của rèm cửa từ trước.
Bọn họ chỉ là trong lúc vô ý có được tấm Hỗn Độn Vạn Diện Ma Chu Ti, nhưng bởi vì tu vi quá thấp, căn bản không nhìn ra chỗ bất phàm của tấm Ma Chu Ti này, thế nên mới phung phí của trời mà xem chí bảo thành rèm cửa.
Đúng thế. Nhất định là như vậy.
Mộng Yểm rất nhanh đã tự mình nghĩ ra một suy đoán chắc chắn.
Bên kia, Tiểu Tê Tử lái xe đồ chơi bay vào khách điếm.
Thấy cha, nàng lập tức nhảy xuống khỏi xe đồ chơi, sau đó ra vẻ tủi thân nhào vào lòng cha, đáng thương nói:
“Cha, vừa rồi có kẻ xấu bắt nạt ta. Ngươi phải làm chủ cho ta!”
Lý Nguyên xoa đầu Tiểu Tê Tử, an ủi:
“Dám bắt nạt Tiểu Tê Tử, đương nhiên cha sẽ làm chủ cho Tiểu Tê Tử.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy, lập tức vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên:
“Cha thật là tốt quá đi.”
“Ơ… “Đột nhiên nàng nghi hoặc liếc nhìn ra huyền quan: “Sao các nàng còn chưa đi vào? Chẳng lẽ cảm nhận được hơi thở của cha nên sợ hãi rồi bỏ trốn?”
Dương Mi đạo nhân nghe vậy không khỏi cười nói: “Nàng ta còn đang nghiên cứu làm sao để gỡ rèm cửa của các ngươi xuống đấy.”
Rèm cửa?
Tiểu Tê Tử nhảy ra khỏi lòng cha, đi tới chỗ huyền quan nhìn một chút.
Quả nhiên thấy Mộng Yểm đứng đối diện rèm cửa vò đầu bứt tai, dáng vẻ như sắp không nhịn nổi.
“Ngươi đang làm gì?” Tiểu Tê Tử nghi ngờ hỏi Mộng Yểm.
Hơn nữa nàng còn phát hiện Nữ Bạt lúc này cũng mở to hai mắt nhìn, mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm khung cửa, giống như là đang nhìn thấy chuyện gì đó rất đáng kinh ngạc.
Ban đầu Mộng Yểm đang định lấy rèm cửa xuống, đáng tiếc nàng phát hiện cái rèm cửa này không thể lấy xuống được, như là dính liền với khung cửa.
Nàng còn định đập bể cả khung cửa, đáng tiếc sau khi nàng ra tay thì lại phát hiện cái khung cửa này thế mà lại dùng Hỗn Độn Kiến Mộc trong truyền thuyết chế tạo thành, kiên cố không gì sánh được, thủy hỏa bất xâm, căn bản là đập không nát được.
Coi như Mộng Yểm sử dụng toàn lực thì cũng chỉ miễn cưỡng đập ra một vết xước trên khung cửa.
Khung cửa có thể tự động phục hồi như cũ trong nháy mắt.
Sau khi Hỗn Độn Kiến Mộc bị tổn thương có thể tự động khôi phục lại nguyên vẹn như ban đầu.
Mộng Yểm sắp điên rồi.
Nàng nghĩ mãi cũng không ra, tại sao ở chỗ này chuông gió là Linh Bảo, rèm cửa là Chí Bảo, ngay cả cái khung cửa cũng là Hỗn Độn Linh Căn?
Nơi này có phải là có rất nhiều bảo vật đúng không?
Có là Thần Niệm cung cũng không khoa trương như vậy.
Nàng thực sự hoài nghi liệu có phải bản thân đang nằm mơ hay không?
Nếu không... làm sao một khách điếm tầm thường trong thành sẽ có nhiều Chí Bảo như vậy?
Còn Nữ Bạt tỏ ra kinh ngạc như vậy vì nàng bây giờ mới phát hiện, thì ra ngoài cái chuông gió thì rèm cửa và khung cửa của khách điếm cũng đều là những bảo vật không hề tầm thường.
Nếu như Mộng Yểm không hành động như vậy, Nữ Bạt cảm giác bản thân vĩnh viễn cũng không phát hiện ra bí mật này.
Lúc đầu nàng còn cho là mình đã đủ hiểu rõ về khách điếm này, nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, nàng ở đây lâu như vậy nhưng vẫn còn rất nhiều bí mật về khách điếm mà nàng chưa biết y như trước đây.
Mộng Yểm nghe thấy lời của Tiểu Tê Tử mới phục hồi lại tinh thần.
Nàng đờ đẫn nhìn Tiểu Tê Tử hỏi: “Ngươi biết cái rèm cửa này được luyện chế từ Hỗn Độn Vạn Diện Ma Chu Ti sao? Ngươi biết gỗ trên khung cửa này là Hỗn Độn Kiến Mộc sao?”
Tiểu Tê Tử nghi ngờ nhìn chằm chằm rèm cửa và khung cửa: “Là sao?”
Mặc dù có sự nghi hoặc nhưng giọng điệu của nàng cũng không tỏ ra quá mức kinh ngạc.
Sinh sống ở chỗ này vài chục năm đã khiến nàng hiểu được một việc, mặc kệ là có gặp được chuyện thần kỳ gì ở khách điếm cũng không cần phải quá kinh ngạc.
Mộng Yểm đột nhiên chú ý tới một việc: Tiểu Tê Tử không ngồi trên chiếc xe đồ chơi của nàng!
Nàng thực sự đi xuống khỏi Hỗn Độn Chí Bảo!
Trong lòng Mộng Yểm lập tức tràn đầy sự kích động.
Nàng tạm thời nhịn sự nghi ngờ về cái khách điếm này xuống trước đã, lập tức đi vào huyền quan, chuẩn bị nhanh chóng lấy món Phi Hành Hỗn Độn Chí Bảo đó cất vào Không Gian Trữ Vật của mình.
Mặc kệ khách điếm này bất phàm đến mức nào thì về sau cũng đều là của mình.
Trong lòng Mộng Yểm đang điên cuồng gào thét.
Đi tới đại sảnh khách điếm, món Phi Hành Hỗn Độn Chí Bảo đã gần trong gang tấc, có thể chạm tay đến.
“Hút.”
Mộng Yểm đang định thu xe đồ chơi vào thì đúng lúc này nàng đột nhiên ngửi được một mùi trà thoang thoảng bay tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận