Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2053 - Tuyệt tử!

Dương Quá thấy sắc mặt lão già xanh một trận, đỏ một trận, nửa ngày cũng không nói nên lời, chỉ cho là mình đã nói đúng, vẻ mặt hắn lập tức đắc ý nói: “Thế nào? Ngươi không nói được đúng không? Muốn gạt ta, ngươi còn kém xa lắm.”
“Bốp!”
“y dô.”
Đúng lúc này, Dương Quá lập tức cảm thấy thiên linh cái đau đớn, hắn không khỏi che đầu, đau đớn kêu to.
Vậy mà hắn lại bị lão già xấu khủng đó dùng ngón tay hung hăng đánh vào đầu.
Dương Quá cảm thấy đầu của mình sắp bị gõ nứt rồi.
Hắn đau đớn che đầu, cực kỳ bất mãn hét lớn với lão già: “Gã hói đầu ngươi, vô duyên vô cớ đánh cha ngươi làm gì? y dô, đau chết cha ngươi rồi!”
Dương Khang thấy Dương Quá còn dám làm cha hắn, sắc mặt đều tái mét.
Đứa con bất hiếu này muốn phản rồi!
“Lại dám làm cha ta, chỉnh đốn thôi.”
Dương Khang nói xong, lại tàn nhẫn đánh vài cái vào đầu của Dương Quá.
“y dô, đau chết gia gia rồi!”
Dương Quá đau đến kêu to, mà miệng vốn không chịu thua.
Vẫn là chiếm tiện nghi của “gã đầu hói”.
Dương Khang thấy con trai mình còn muốn làm gia gia của hắn, càng tức giận không chịu nổi, bởi vậy đánh càng thêm vui vẻ.
Trong lúc đó, Dương Quá cũng muốn tránh né.
Nhưng hắn phát hiện cho dù bản thân tránh né như thế nào, từ đầu đến cuối gã đầu hói đều đứng ở vị trí nửa mét bên cạnh hắn, hơn nữa còn gõ chính xác vào đầu hắn.
Điều này lập tức khiến Dương Quá vừa sợ vừa giận, không ngờ lão già này lại là cao thủ thâm tàng.
Cũng may, tuy gã đầu hói này xuống tay rất nặng, nhưng không làm tổn thương đến tính mạng của Dương Quá, điều này khiến Dương Quá thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, trong miệng hắn càng ngày càng không phục.
La hét đủ loại ngôn ngữ thô tục.
“y dô, đau chết gia gia ngươi rồi!”
“Con trai ra tay tàn nhẫn thật đấy, cha ngươi sắp đau chết rồi.”
“Mau đến xem đi, con trai đánh lão tử rồi!”
Dương Khang nghe thấy miệng con trai không ngừng phun, sắc mặt trực tiếp tức giận thành màu đáy nồi, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Rốt cuộc Mộc Niệm Từ đã dạy như thế nào vậy?
Đúng là không có giáo dục!
“Ta đánh chết đứa con bất hiếu ngươi!” Dương Khang vừa đánh, vừa mắng.
Dương Quá nghe Dương Khang nói, biểu cảm đau đớn, không khỏi ngây ra: “Đứa con bất hiếu gì, ngươi có ý gì?”
Dương Khang lại búng một cái vào đầu con trai, lúc này mới dừng tay, nói: “Hừ, thật ra ta là cha ngươi.”
Vẻ mặt Dương Quá không thể tưởng tượng nổi: “Ngươi là cha ta? Lẽ nào ngươi thật sự là Trường Sinh Thiên?”
Lần này đến lượt Dương Khang kinh ngạc.
Vẻ mặt hắn bất ngờ nhìn con trai, hỏi: “Sao ngươi biết Trường Sinh Thiên là cha ngươi?”
Phải biết rằng, hắn giấu diếm thân phận, chuyện trở thành Trường Sinh Thiên có thể nói là không ai biết.
Hắn nghĩ không ra tại sao Dương Quá lại biết Trường Sinh Thiên chính là cha hắn?
Dương Quá phát hiện lão già hói đầu trước mắt dường như thật sự là cha ruột của hắn, nên không khỏi ngơ ngác há to miệng.
Hắn nghĩ không ra, bản thân đẹp trai như vậy, sao cha ruột của mình lại xấu đến thế?
Cho dù năm tháng giết heo thì cũng không thể độc được như vậy đúng không?
Có phải nhầm lẫn ở đâu rồi không?
“Ngươi biết lai lịch của ta?”
Dương Quá không trả lời câu hỏi của Trường Sinh Thiên, mà ngây ngốc hỏi ngược lại Trường Sinh Thiên.
Trường Sinh Thiên thản nhiên nói: “Từ khi ngươi tìm hiểu chuyện của ta, đã bị ý niệm của ta cảm giác được.
Sau đó ta phát hiện trong cơ thể ngươi chảy xuôi huyết mạch truyền thừa của ta.”
“Tại sao chúng ta trông... không giống nhau như vậy?”
Dương Quá hỏi.
Dương Khang thầm thở dài, cảm khái nói: “Vốn dĩ chúng ta rất giống nhau, đáng tiếc, sau đó xảy ra một biến cố, cho nên ta biến thành dáng vẻ như hiện giờ. Nhưng chuyện này nói ra dài dòng, sau này có cơ hội sẽ nói cho ngươi biết.”
Đương nhiên là hắn không muốn để con trai biết chuyện xấu xảy ra ở chỗ Lý Nguyên, làm tổn hại hình tượng anh minh thần võ của hắn.
Dương Quá còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Dương Khang, nhưng đúng lúc này, chỉ thấy một đội quân sĩ giáp đen có khí thế hung hăng cưỡi yêu thú phi cầm dữ tợn bay về phía vị trí của Dương Quá.
Rất nhanh, đám quân sĩ giáp đen này đã vây quanh Dương Khang và Dương Quá.
Bên trong có một con kền kền hai đầu khổng lồ mười trượng, trên lưng là một đại hán da thú, chính là một trong đám đại hán lúc trước xảy ra xung đột với Dương Quá ở trong quán trọ.
Đại hán da thú này chỉ vào Dương Quá, vẻ mặt oán độc nói: “Chính là thằng nhãi này, hắn đang hỏi thăm chuyện của Trường Sinh Thiên giới, đa phần không có ý tốt. Bọn ta chuẩn bị bắt đến quan phủ điều tra, nhưng hắn lại sợ hãi mà chạy trốn.”
“Vút!”
Tướng quân giáp đen dẫn đầu cưỡi một con giao long, hắn lập tức rút trường đao bên hông ra, chỉ vào Dương Quá, lạnh lùng nói: “Lập tức đưa tay chịu trói, theo ta đến phủ nha tiếp nhận điều tra, nếu không, giết.”
Dương Quá thấy thế thì kiên nhẫn giải thích: “Ta không phải là nội gián gì…”
Nhưng hắn vẫn chưa dứt lời, đã thấy trên người đại hán da thú đột nhiên dấy lên một hỏa diễm màu tím.
Chính là Tam Muội chân hỏa.
Đại hán da thú bị thiêu đốt đến mức kêu to, đau không muốn sống.
Hắn liều mạng vỗ vào hỏa diễm trên người, nhưng hoàn toàn vô ích.
Chỉ có thể nhìn cơ thể của mình từ từ bị đốt thành than cốc.
Quân sĩ giáp đen xung quanh thấy thế, sắc mặt không khỏi thay đổi kịch liệt.
Lần lượt rút bội đao bên hông ra, chuẩn bị triển khai công kích Dương Quá và Dương Khang. Đúng lúc này, chỉ thấy trên người Dương Khang phát ra một luồng sáng đen rực rỡ, cơ thể hắn lập tức được một trường bào màu đen cực lớn bao phủ.
Dưới chân xuất hiện một đóa Liên Đài màu đen.
Phía sau hiện ra hai mươi bốn bức tượng chư thiên.
Trong tay cầm một thanh quyền trượng màu đen.
Giờ phút này, Dương Khang hoàn toàn không thể sánh với hình tượng vừa rồi.
Có vẻ thần thánh cao quý, uy nghiêm, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
Tọa kỵ yêu thú mà quân sĩ giáp đen cưỡi cảm nhận được khí thế khủng bố trên người Dương Khang, đều nằm rạp xuống mặt đất, không dám nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận