Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 907 - Phụ thân thân sinh không phải là hắn

Tôn Ngộ Không: “...”
Hắn sững sờ nói: “Ta chính là ta cần chứng minh cái gì?”
Đường Tăng nói: “Sao bọn ta biết được ngươi chính là ngươi? Có thể ngươi là giả thì sao?”
Tôn Ngộ Không cạn lời: “Nhưng mà ta chính là thật mà?”
Thiết Phiến công chúa đảo mắt: “Vậy bọn ta phải kiểm tra ngươi mới được.”
Tôn Ngộ Không không thành vấn đề: “Ngươi kiểm tra đi.”
“Ta trước.” Trư Bát Giới vội hỏi Tôn Ngộ Không: “Hầu ca bình thường ngươi mặc nội khố màu gì?”
Tôn Ngộ Không chớp mắt: “Từ trước đến nay ta chưa từng mặc nội khố.”
“Ấy.”
Xuân Tam Nương, Đường Tăng, Sa hòa thượng, Bạch Tinh Tinh, Thiết Phiến công chúa ở bên cạnh đều tỏ ra khinh thường.
Trư Bát Giới gật đầu: “Trả lời đúng rồi, hắn có hai mươi phần trăm khả năng là thật.”
Bạch Tinh Tinh nhìn Trư Bát Giới rồi lại nhìn Tôn Ngộ Không, thắc mắc hỏi Trư Bát Giới: “Tại sao ngươi biết hắn không mặc nội khố.”
Nét mặt khinh thường của mọi người càng nặng thêm.
Trư Bát Giới nhìn ánh mắt của Xuân Tam Nương vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm, xu hướng của ta rất bình thường, chỉ là ta và Hầu ca từng cùng đi ngoài với nhau cho nên mới biết.”
Mọi người nghe vậy mới thu hồi ánh mắt nghi ngờ lại.
Thiết Phiến công chúa hỏi Tôn Ngộ Không: “Nữ nhân ngươi thích nhất là ai?”
Tôn Ngộ Không chớp mắt, hắn cảm thấy đây là một câu hỏi đòi mạng, hắn phải trả lời thế nào đây?
Thiết Phiến công chúa nhìn Tôn Ngộ Không chần chừ liền phất tay áo: “Không trả lời được chắc chắn là giả, mọi người đánh cho ta.”
Trư Bát Giới lập tức giơ bừa cào lên, Sa hòa thượng giơ Giáng Ma Bảo Chử lên, Bạch Tinh Tinh cầm bánh mì nàng vẫn chưa gặm xong, Xuân Tam Nương lấy Thiên Viên Địa Phương Song Kiếm của nàng ra, thậm chí Đường Tăng cũng cầm thiền trượng của hắn lên cùng đánh về phía Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không thấy vậy vội vàng hét lên: “Ta thích cả ngươi và Tinh Tinh, như vậy được rồi chứ?”
“Dừng!”
Thiết Phiến công chúa kêu mọi người ngừng tấn công, nàng nhìn Tôn Ngộ Không nói: “Miễn cưỡng coi như ngươi trả lời đúng rồi.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy không khỏi lau mồ hôi trên trán.
Ôi trời ơi, cũng may là phản ứng nhanh, nếu không hắn sẽ bị mấy người này đánh chết rồi.
Lục Nhĩ Mi Hầu này gây ra phiền phức cũng không biết thu dọn cho ta, chúc cho đứa con thê tử hắn sinh ra, phụ thân thân sinh không phải là hắn!
“Ngươi nói, lúc ta dùng điện thoại nói chuyện với ngươi, ngươi gọi ta như thế nào?” Thiết Phiến công chúa lại hỏi.
Còn nữa sao?
Trong lòng Tôn Ngộ Không tràn đầy tuyệt vọng.
“Hắt xì.”
Lục Nhĩ Mi Hầu đang bay về động phủ của mình bỗng liên tiếp hắt hơi mấy cái. Hắn xoa cái mũi thầm lẩm bẩm: “Không biết ai đang ở sau lưng mắng ta?”
Bỗng nhiên hắn ngừng bay.
Đôi mắt nhìn đạo nhân đầu hói phía trước, khóe miệng đầy ý cười.
Chuẩn Đề đạo nhân nét mặt không cảm xúc nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, lạnh lùng chất vấn: “Tại sao ngươi không làm theo phân phó của ta giết chết Tôn Ngộ Không?”
Lục Nhĩ Mi Hầu thản nhiên nói: “Thực lực của ta với hắn ngang nhau, không giết được.”
Chuẩn Đề đạo nhân không cảm xúc nói: “Ngươi chỉ cần lấy Cấm Thiên Cơ ra, sống chết của hắn chỉ trong một niệm của ngươi, có gì mà giết không được.”
Lục Nhĩ Mi Hầu lời nói đoan chính: “Dùng pháp bảo đánh lén là cách làm của tiểu nhân, sao ta có thể làm như vậy được? Thánh Nhân đây chẳng phải đang sỉ nhục ta sao?”
Chuẩn Đề đạo nhân thấy Lục Nhĩ Mi Hầu còn dám chế nhạo hắn là cách làm của tiểu nhân, không khỏi tức giận da mặt run rẩy.
Hắn nén giận, gằn giọng hỏi: “Ngươi đồng ý với ta đi đối phó với Tôn Ngộ Không lại nuốt lời, lẽ nào ngươi không sợ cơn tức giận của Thánh Nhân sao?”
Trong lúc nói chuyện, khí thế trên người của hắn bỗng phát ra dường như có một pho tượng Phật kim sắc mọc lên từ phía sau lưng hắn, nối liền trời đất, uy áp Càn Khôn, chấn động đến mức dòng máu khắp người Lục Nhĩ Mi Hầu sắp bị ép thành một vũng.
Chỉ cảm thấy sức mạnh của chư thiên vạn giới đang đè lên máu thịt trên người hắn cùng một lúc, ép đến mức xương cốt kêu răng rác, da thịt cơ bắp nứt ra từng vệt máu.
Lục Nhĩ Mi Hầu nhanh chóng vận Thập Nhị Chuyển Huyền Nguyên Công, liều mạng chống đỡ uy áp của Chuẩn Đề đạo nhân mới có thể miễn cưỡng không nằm rạp xuống đất.
“Nhưng trước giờ ta chưa từng đáp ứng ngươi đi đối phó Tôn Ngộ Không.” Lục Nhĩ Mi Hầu vừa chống đỡ uy áp vừa trả lời.
Chuẩn Đề đạo nhân nhớ lại cuộc nói chuyện với Lục Nhĩ Mi Hầu, Lục Nhĩ Mi Hầu quả thật không trực tiếp đáp ứng hắn đi đối phó Tôn Ngộ Không.
Nhưng mà như vậy thì đã sao?
“Ngươi cảm thấy ngươi giở trò vặt vãnh thế này với ta có tác dụng sao?”
Chuẩn Đề đạo nhân thản nhiên nói.
“Sao lại không có tác dụng!” Lục Nhĩ Mi Hầu mạnh miệng.
“Ngươi lấy pháp bảo của ta lại không làm việc, ngươi cảm thấy ta nên trừng phạt ngươi thế nào?” Chuẩn Đề đạo nhân lạnh lùng nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu khổ sở chống đỡ, dí dỏm đặt câu hỏi.
Mặc dù Lục Nhĩ Mi Hầu đang chịu đựng áp lực thiên địa Càn Khôn, nhưng hắn lại không hề vì vậy mà chịu thua, hắn vẫn có nén áp lực trên cơ thể lạnh lùng cười nói:
“Cấm Thiên Cơ là ngươi chủ động đưa ta hộ thân, ta cũng không cầu xin ngươi cho ta, ngươi cũng không nói đây là điều kiện giết Tôn Ngộ Không.”
Chuẩn Đề đạo nhân quả thật đã chủ động đưa Cấm Thiên Cơ cho Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn cho rằng lúc Lục Nhĩ Mi Hầu đánh không lại Tôn Ngộ Không nhất định sẽ dùng đến Cấm Thiên Cơ, đến lúc đó hắn có thể xuất hiện giải cứu cho Tôn Ngộ Không.
Nếu như Tôn Ngộ Không mang ơn hắn thì mọi thứ đều dễ nói.
Nếu như không mang ơn vậy hắn sẽ truyền thụ pháp chú của Cấm Thiên Cơ cho Đường Tăng tự nhiên cũng sẽ thu phục được Tôn Ngộ Không.
Từ đầu đến cuối hắn cũng chưa nghĩ đến chuyện giết Tôn Ngộ Không.
Dù sao Tôn Ngộ Không cũng từng là hầu bàn của Lý tiền bối, còn là người được chọn lấy kinh Tiên thiên, sao có thể để Lục Nhĩ Mi Hầu giết được?
Chỉ là hắn tuyệt đối không ngờ rằng Lục Nhĩ Mi Hầu lấy pháp bảo nhưng lại không sử dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận