Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1883 - Người Đại Đường không lừa người Đại Đường

“Người dẫn theo biểu muội và tỳ nữ là Mộ Dung Phục, người có cái chân bị tật kia được xưng là người đứng đầu của tứ đại ác nhân Đoàn Diên Khánh, người đeo sau lưng một thanh trường kiếm là Yến Nam Thiên, người có bốn cái lông mày kia là Lục Tiểu Phụng, nữ tử trẻ tuổi mặc bộ áo trắng kia là Loan Loan của Quỳ âm Phái...”
Lý Nguyên nói liền một lèo hết tất cả lai lịch của những người có mặt ở tiền thính.
Mọi người nghe Lý Nguyên nói ra lai lịch của từng người ngồi trong tiền thính, ai nấy trợn mắt há mồm, ngây ra như phỗng.
Những người ấy, thế mà không có ai là vô danh cả, tất cả đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh, như sấm bên tai ở trên giang hồ.
Lần này Dương Tuệ Lan thực sự chọc ra rắc rối lớn rồi.
Cùng với việc khiếp sợ vì những người trong tiền thính đều như sấm bên tai, mấy người Lão Bạch, Tiểu Quách, chưởng quỹ còn bội phục năng lực suy tính của Lý Nguyên sát đất.
Đối với lai lịch của những người này, cảm giác Lý Nguyên như nắm rõ trong lòng bàn tay vậy.
Đây cũng quá trâu đi!
Khả năng suy tính đúng là khủng bố thật mà!
Lúc mọi người đang âm thầm rung động, chợt nghe thấy trong đại sảnh vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên vài tiếng gào.
“Tiểu nhị tiệm này đâu? Sao còn không mang đồ ăn lên?”
“Khi nào mang rượu mà ta muốn tới đây?”
“Đã bảo pha trà mà, đi đâu pha đấy?”
Đám người Đồng Tương Ngọc, Lữ Tú Tài nghe tiếng gào, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Đồng Tương Ngọc lắp bắp nói: “À ừm, ai trong số các ngươi đi ra đáp lời, trấn an tâm trạng của bọn họ đây?”
Tiểu Quách nghe vậy, lập tức lùi về phía sau Lữ Tú Tài, thân thể run rẩy nói: “Ta không dám đi ra đâu, mấy người đấy đều là đại lão giang hồ, ta vừa nhìn thấy bọn họ, chỉ sợ sẽ hãi đến mức phọt hết đại tiện tiểu tiện mất.”
Đồng Tương Ngọc nhìn về phía Đại Chủy.
Đại Chủy nhanh chóng giơ cái muỗng xào trong tay, nói: “Ta còn phải xào rau nữa.
Đồng Tương Ngọc nhìn về phía Lữ Tú Tài.
Không biết hắn cầm một cây bút lông từ lúc nào, nói: “Ta còn phải bảo vệ Phù muội.
Đồng Tương Ngọc nhìn về phía Tiểu Bối.
Tiểu Bối: “Ta chính là trẻ vị thành niên.”
Đồng Tương Ngọc nhìn về phía Lý Nguyên.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Những người đấy còn không xứng để ta nói chuyện.”
Đồng Tương Ngọc: “…”
Không còn cách nào, cuối cùng Đồng Tương Ngọc chỉ có thể nhìn sang Lão Bạch: “Lão Bạch, trong mọi người thì ngươi đáng tin nhất, ngươi rdid ra ngoài bắt chuyện đi.”
Lão Bạch lại không chối từ, hắn cầm ấm trà rời khỏi phòng.
“Các vị khách quan, thật ngại quá, bởi vì hôm nay có quá nhiều khách tới, bổn tiệm nhân thủ có hạn, cho nên đều đi hậu trù hỗ trợ, chiêu đãi có chỗ không chu toàn, mong các vị lượng thứ cho.”
Lão Bạch đến đại sảnh, vừa rót vừa vừa bồi tội với mọi người.
Đúng lúc này chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên trong đám người.
“Ta nghe nói, trong khách điếm của các ngươi có một vị Lý công tử có thể tính hết thiên cơ, không biết là vị nào?”
Lão Bạch nhìn theo tiếng nói, người lên tiếng là một thiếu niên mi thanh mục tú, ăn mặc hoa lệ.
Có điều hắn nhớ kỹ, Lý Nguyên nói người này chính là một quận chúa của Đại Mạc quốc, tên Triệu Mẫn.
Lời ấy vừa nói ra, toàn bộ tiền thính lập tức trở nên nghe được cả tiếng kim rơi.
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang Lão Bạch, tròng mắt không nhúc nhích, cảm giác như thời gian đều bị đông lại.
Bầu không khí vốn căng thẳng nhất thời trở nên càng căng thẳng hơn.
Lão Bạch thấy nhiều đại lão như vậy đều mắt không chớp nhìn mình chằm chằm, hơn nữa uy áp của toàn bộ mọi người đều bao phủ trên người hắn, khí tức ép tới nguyên thần của hắn đều đau đớn giống như sắp nứt ra.
Điều này làm cho lão Bạch khẩn trương đến trái tim đều sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hai chân đang không ngừng run rẩy.
Mồ hôi lạnh đã làm ướt đẫm sau lưng hắn.
Hắn cố nén sự sợ hãi, cố giả vờ trấn định nói: “Có phải vị khách quan này nhớ nhầm rồi không? Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói trong khiến điếm của bọn ta lại có người nào có thể tính hết thiên cơ như vậy. Hơn nữa nếu có nhân vật tuyệt thế ấy, thì sao có thể ở trong gian khách điếm nho nhỏ này chứ?”
“Vậy trong khách điếm của các ngươi, người nào họ Lý, tên là Lý Nguyên?”
Một nam nhân tầm năm mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, mặc hoa bào tím đậm mở miệng hỏi.
Người này hình như là Hùng Bá của Thiên Hạ hội.
Lão Bạch suy nghĩ, trên mặt thì kiên quyết lắc đầu nói: "Bên trong khách điếm của bọn ta không có người nào họ Lý cả."
Vì để tránh cho phiền phức, hắn ngay cả Lý Đại Chủy cũng giấu luôn.
"Người Đại Đường không cần lừa người Đại Đường, ngươi thề đi, nói xạo thì không phải người Đại Đường."
Một giọng nói nghịch ngợm vang lên.
Lão Bạch nhìn theo tiếng, đố là một nữ tử áo trắng dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Trông có vài phần tinh quái.
Lão Bạch nhớ kỹ, Lý Nguyên nói nàng là người thừa kế Quỳ âm phái Loan Loan.
Lão Bạch thành khẩn nói: "Khách điếm của bọn ta thật sự không có công nhân họ Lý.”
"Có hay không, ngươi thề là được."
Loan Loan cười như không cười nói.
Lão Bạch tiếp tục đánh trống lảng: "Ta họ Bạch, chưởng quỹ họ Đông, tạp dịch họ Quách, phòng thu chi họ Lữ, thực sự không ai họ Lý cả."
"Xem ra con người ngươi còn rất yêu nước, vẫn không dám thề gì cả, không muốn mất đi thân phận người Đại Đường của ngươi."
Loan Loan chế giễu.
Lão Bạch: "..."
Hắn đều sắp qua đời rồi, sao người này lại khó dây dưa như vậy chứ!
Người ngồi xem trong đại sảnh đều là người tinh ranh, bọn họ thấy vẻ mặt của Lão Bạch là biết, chắc chắn Lão Bạch có quen biết với Lý Nguyên.
Hùng Bá thấy dáng dấp Lão Bạch da thịt non mịn, phong độ nhanh nhẹn nhẹ nhàng, nhất thời hoài nghi nói:
"Lẽ nào ngươi chính là Lý Nguyên?"
Lời vừa nói ra, trong đại sảnh, ánh mắt mọi người nhìn Lão Bạch nhất thời trở nên nóng bỏng không biết bao nhiêu lần.
Không khí đều đọng lại.
Lão Bạch chỉ cảm thấy áp lực trên người lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn.
Hắn đều sắp quỳ trên mặt đất rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận