Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1371 - Cổng nhà ai mà lại có thể quý đến thế? (2)

Thấy xe ngựa được chín con tuấn mã kéo, hai mắt Lâm Mặc lộ ra vẻ kinh ngạc. Chín con tuấn mã này toàn thân thuần trắng, không có chút tạp sắc nào, bường dài như lông vũ, lúc chạy phấp phới gây ảo giác giống như đôi cánh đang bay.
Đây là cường hào nào đi ra ngoài?
Cũng quá ngang tàng đi!
Lúc Lâm Mặc đang cảm khái, bỗng nhiên nét mặt của hắn đông cứng lại.
Lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Phía trước ký chủ có chín con Hỗn Độn hung thú.”
“Phía trước ký chủ có Hỗn độn chí bảo.”
Lâm Mặc khiếp sợ trợn tròn hai mắt.
Không lẽ, chín con tuấn mã kia chính Hỗn Độn hung thú?
Vậy còn Hỗn Độn chi bảo, nó ở đâu?
Lâm Mặc đang âm thầm khiếp sợ thì lúc này hắn cuối cùng đã chú ý tới người điều khiển xe ngựa vậy mà lại là một cô gái.
Hơn nữa, cô gái này còn rất đẹp trong bộ trang phục hầu gái.
Đúng là mấy ngày ở trang viên hắn có gặp một nữ hầu rất đẹp.
Sao nàng lại là người cưỡi ngựa?
Lẽ nào đây là xe ngựa của Lý huynh?
Xe ngựa chạy đến trước mặt Lâm Mặc, chậm rãi dừng lại.
Chỉ thấy Thược Dược ưu nhã xuống ngựa, lấy ra một cái băng đặt bên cạnh xe ngựa làm cầu thang.
Nàng mở chiếc ô giấy trong tay ra, ngăn lại ánh sáng chói chang của mặt trời, sau đó mới vén rèm của xe ngựa lên.
Một nam thanh niên vóc người cao gầy, diện như quan ngọc, khí chất ung dung từ trong xe ngựa bước ra.
Quả nhiên đúng như Lâm Mặc dự đoán.
Người này chính là Lý Nguyên.
Lâm Mặc không kịp cảm khái sự chu đáo của Thược Dược và sự xa hoa của Lý Nguyên.
Hắn vội đi đến trước mặt Lý Nguyên, ôm quyền hành lễ: “Lý huynh, không ngờ chúng ta lại gặp mặt ở đây.”
Lý Nguyên xuống xe, nhìn Lâm Mặc cười, nói: “Thật khéo.”
“Lý huynh đây là muốn đi đâu?”
Lâm Mặc lại hỏi.
“Két…”
Lý Nguyên chưa kịp trả lời đã thấy cánh cổng của phủ đệ mở ra.
ông lão lưng còng còn có con chó mực nhanh chóng đi ra từ cánh cổng.
Trông không hề có chút già yếu nào.
Con chú mực chạy tới bên người Lý Nguyên, lè lưỡi, vẫy đuôi với hắn trông rất thân thiết.
Lý Nguyên xoa đầu nó.
“Công tử, người đã trở về.”
ông lão lưng còng hành lễ với Lý Nguyên.
Vẻ mặt cung kính.
Lâm Mặc nhìn một màn này, lập tức há hốc mồm.
Hóa ra bọn họ quen nhau?
Hơn nữa thái độ của ông lão đối với Lý Nguyên là thái độ của một người hầu.
Lẽ nào, tòa phủ đệ này thật ra là phủ đệ của Lý Nguyên?
Nghĩ đến đây, Lâm Mặc càng tò mò về Lý Nguyên.
Tên Lý Nguyên này, hắn rốt cuộc có biết tòa phủ đệ và trang viên của mình có bao rất nhiều thứ bất thường không?
Lý Nguyên trả lời Lâm Mặc: “Ta vừa đi nghỉ ở trang viên về, không nghĩ sẽ gặp ngươi ở đây.”
Lâm Mặc: “Nói như vậy, nơi này cũng là nhà của Lý huynh hả?”
Lý Nguyên gật đầu.
“Có muốn vào ngồi chút không?”
Hắn hỏi Lâm Mặc.
Lâm Mặc vội gật đầu, nói: “Được, quấy rầy Lý huynh rồi.”
Hắn đương nhiên muốn vào tòa phủ đệ được thông báo là bất phàm này nhìn thử xem, rốt cuộc bên trong có bao nhiêu bất phàm.
Lâm Mặc đi theo Lý Nguyên vào cổng.
Hắn thấy Dương Hòe cưỡi xe ngựa chạy vào cửa hông.
Tâm khẽ động, quay lại nhìn Lý Nguyên thử thăm dò, nói: “Lý huynh mấy con tuấn mã kia vô cùng thần tuấn, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường, không biết nó có nguồn gốc như thế nào?”
Lý Nguyên bĩnh tĩnh nói: “Ngựa đó tên Phiên Vũ, trừ vẻ ngoài có chút đẹp ra thì không có gì bất phàm.”
Nội tâm Lâm Mặc kẽ động, hóa ra tên nó là Phiên Vũ.
Điều này chứng minh rằng bàn tay vàng nói không sai.
Nói cách khác, chín con tuấn mã kia thật sự là Hỗn Độn hung thú?
Lâm Mặc không nói nên lời.
Dùng chín con Hỗn Độn hung thú kéo xe, Lý huynh cũng quá ngang tàng rồi.
Nhưng sao hắn lại nói Phiên Vũ trừ vẻ ngoài đẹp ra thì không có gì phi thường, chẳng lẽ hắn không biết đó là Hỗn Độn hung thú?
Hơn nữa, những con tuấn mã này cũng không để lộ ra hung uy của Hỗn Độn hung thú.
Chúng nó rốt cuộc có phải là Hỗn Độn hung thú không, hay chỉ trùng tên thôi?
Trong lòng Lâm Mặc tràn đầy nghi hoặc.
Hắn cảm thấy có rất nhiều chuyện nghĩ không thông được.
Sau khi đi vào phủ đệ, tròng mắt của Lâm Mặc như muốn rớt ra.
Hắn thấy, thông báo trước mắt không ngừng lóe lên, liên tục đổi mới.
Cái gì mà Hỗn độn linh căn, Hỗn độn chí bảo, Tiên Thiên linh căn, Tiên thiên chí bảo, Hỗn Độn linh quả. Lâm Mặc chỉ cảm thấy nó xuất hiện quá không xem hết được!
Dường như trong phủ đệ này từ cành cây đến ngọn cỏ đều là bảo vật.
Nhưng làm sao có thể?
Nào là hoa cỏ, cây cối, tảng đá, suối nước tất cả đều là Thiên Tài Đạo Bảo à?
Nếu thật là vậy thì e rằng Tiên thiên chí bảo, Tiên thiên linh bảo gì đó cũng không còn trên quý nữa.
Nhưng thông báo trước mắt nên giải thích thế nào đây?
Lâm Mặc cảm thấy, nghi hoặc cả đời này của hắn cũng không nhiều được như hôm nay!
Chỉ ở trong phủ đệ hai giờ, những nghi ngờ trong lòng hắn không những không giảm bớt mà còn tăng lên nhiều hơn.
Nhưng chung quy có rất nhiều chuyện, hắn không thể hỏi thẳng Lý Nguyên được.
Đến tận khi rời khỏi phủ, đầu Lâm Mặc vẫn còn choáng váng.
Lão Tử đi theo Đại La Thiên đi đến Nhân giới.
Hắn định đến tìm Lý tiền bối đánh cờ.
Lão Tử đi tới Kỳ huyện, đứng ở cổng vào phủ đệ của Lý Nguyên.
Hắn đang tính đi lên gõ cửa.
Bỗng trong lúc lơ đãng hắn chú ý tới bóng lưng của một nam tử trên phố, vận mệnh trường hà của hắn vậy mà lại có một mảnh Hỗn Độn.
Lão Tử không khỏi kinh ngạc.
Phải biết rằng, sau khi Thiên Đạo của hồng hoang biến mất, Thánh Nhân có thể dễ dàng nhìn thấy được vận mệnh trường hà của chúng sinh tam giới.
Đây là lần đầu tiên Lão Tử phát hiện, có người trong vận mệnh trường hà có một mảnh Hỗn Độn.
Quan trọng là người này chỉ có tu vi ở cảnh giới Luyện Thần Hoàn Hư.
Suy nghĩ trong chốc lát, Lão Tử lập tức bỏ qua ý định tìm Lý tiền bối đánh cờ, hắn xoay người đi theo phía sau nam nhân kỳ lạ kia.
Hắn ở phía sau không ngừng đánh giá nam tử này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận