Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1951 - Khó trách tu vi của hắn lại kém như vậy

Vừa nhắc tào tháo, tào tháo đến ngay.
Mọi người vừa nhắc tới Lý Nguyên hai câu, Lý Nguyên đã quay lại, hắn giẫm lên ánh chiều tà, ung dung bước trên con đường.
Tiểu Quách thấy vậy, vội chạy tới, kích động nói: “Đại ca, cuối cùng ngươi cũng quay lại rồi, ngươi không định lên kế hoạch đối phó với Sở Lưu Hương à?”
Lý Nguyên kinh ngạc nói: “Đối phó với một tiểu mao tặc thôi cũng cần phải có kế hoạch à?”
Một đứa bé trai (Hồ Thiết Hoa dịch dung) đang chơi gần đó, nghe Lý Nguyên gọi Sở Lưu Hương là “tiểu mao tặc” thì không khỏi trợn tròn mắt.
Lý Nguyên cũng quá khinh thường rồi.
Trong thiên hạ này chưa có ai dám gọi Sở Lưu Hương là “tiểu mao tặc” đâu.
Nếu như Sở Lưu Hương là “tiểu mao tặc” thì trên đời này sẽ không có ai dám nhận mình là “tiểu mao tặc” rồi…
Nhưng mà ngươi càng vô lễ thì lát nữa sẽ thua càng thảm!
Hồ Thiết Hoa thầm nghĩ.
Tiếu Quạc há miệng, nhắc nhở Lý Nguyên: “Người ta là một đạo soái, sao có thể sao sánh với tiểu mao tặc được? Ngươi đừng có khinh thường như vậy!”
Lý Đại Chủy cười nói: “Sở Lưu Hương là tiểu mao tặc, vậy ngươi xem Lão Bạch là gì?”
Lão Bạch: “…”
Lý Nguyên đi vào quán trọ, trong thấy trong đại sảnh có một ông lão đầu tóc bạc trắng và một vị thiếu nữ đang yên tĩnh ăn cơm.
Hai người chọn một đĩa đậu hũ, một chén canh và hai chén cơm trông có hơi đơn giản.
Đây chính là Lý Hồng Tụ và Tống Điềm Nhi sau khi ngụy trang.
Bọn họ thấy Lý Nguyên đi vào, chỉ liếc thoáng qua một cái rồi tiếp tục ăn cơm. Tống Điềm Nhi trong vai thiếu nữ, khuôn mặt ửng đỏ, diễn điệu bộ của một cô gái mới lớn đang xấu hổ khi nhìn thấy một nam tử xa lạ, diễn vô cùng chân thật.
Tiểu Quách tiếp tục hỏi Lý Nguyên: “Ngươi có bói ra tối nay khi nào Sở Lưu Hương sẽ tới không?”
Hồ Thiết Hoa đang chơi bên ngoài, Lý Hồng Tụ và Tống Điềm Nhi đang ăn cơm, nghe Tiểu Quách nói vậy đều dựng tai lên nghe ngóng.
Vấn đề này đương nhiên họ cũng rất tò mò, Lý Nguyên tùy ý ngồi bên trái đại sảnh, trả lời Tiểu Quách: “Thật ra, Sở Lưu Hương đã tới rồi.”
“Cái gì?”
Nhóm người Tiểu Quách, Đồng Ngọc Tương và Lão Bạch không khỏi nhảy dựng lên.
Vô cùng bất ngờ với câu trả lời của Lý Nguyên.
Bọn họ không ngờ bản thân thảo luận ở nơi này cả nửa ngày tối nay mấy giờ Sở Lưu Hương sẽ đến, nhưng Sở Lưu Hương đã đến rồi.
Không phải hắn nói tối nay mới đạp trăng đến sao?
Sao không ra bài theo lẽ thường!
Đồng tử của ba người Hồ Thiết Hoa, Lý Hồng Trụ, Tống Điềm Nhi lặng lẽ chú ý động tĩnh cũng không khỏi phóng lớn gấp đôi.
Trong ánh mắt còn hiện lên một tia hoảng sợ.
Bọn họ không ngờ Lý Nguyên lại biết Sở Lưu Hương đã tới quán trọ.
Sao hắn biết được?
Đây rốt cuộc là hắn suy đoán ra, hay là đoán mò?
Nếu đây thật sự là Lý Nguyên suy đoán ra, vậy năng lực suy đoán của Lý Nguyên cũng quá khủng bố rồi?
Không biết Lý Nguyên có thể suy đoán ra thân phận của bọn ta hay không?
Trong lòng của Hồ Thiết Hoa, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi không khỏi hiện lên một tia lo lắng.
Bọn họ phát hiện mục tiêu lần này hình như khó chơi hơn tất cả mục tiêu trước đây.
Kế hoạch của Sở Lưu Hương thật sự có thể thành công sao?
Lúc trước bọn họ còn tin, nhưng giờ phút này, bọn họ lại sinh ra hoài nghi về kế hoạch của Sở Lưu Hương.
Tiểu Quách lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, nàng kinh ngạc hỏi Lý Nguyên: “Thật hay giả vậy? Sở Lưu Hương đã tới rồi? Giờ phút này hắn đang trốn ở đâu?”
“Lẽ nào giờ phút này hắn đang ở trong bóng tối giám sát chúng ta sao?”
Nói xong, nàng còn tò mò nhìn bốn phía quán trọ.
Lão Bạch cũng không khỏi dùng thần thức dò xét động tĩnh xung quanh.
Chỉ là, hắn vốn không phát hiện có người âm thầm giám sát quán trọ.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Giờ phút này Sở Lưu Hương đang ở trong phòng của ta.”
Đù!
Đám người Tiểu Quách, lão Bạch, Lữ Tú Tài tập thể há to miệng, lần nữa bị khiếp sợ.
Vậy mà Sở Lưu Hương lại ở trong phòng Lý Nguyên?
Gần vậy sao?
Tại sao ta không chút phát giác được?
Lẽ nào chênh lệch giữa ta và tặc đẹp trai lớn như vậy sao?
Trong lòng lão Bạch có chút mất mát.
Đám người ở quán trọ khiếp sợ không thôi, nhưng mấy người Hồ Thiết Hoa, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi giờ phút này còn khiếp sợ hơn đám người quán trọ gấp trăm lần.
Chỉ cảm thấy trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Bởi vì giờ phút này, Sở Lưu Hương thật sự ở trong phòng Lý Nguyên.
Trở về từ trà lâu không lâu, Sở Lưu Hương đã thi triển bí pháp đặc thù, ngụy trang bản thân thành một bình hoa bình thường trong phòng Lý Nguyên, cũng phong bế khí tức của mình, đợi buổi tối, sau khi Lý Nguyên nghỉ ngơi, Sở Lưu Hương sẽ bắt đầu hành động.
Chuyện này có thể nói chỉ có Hồ Thiết Hoa, Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi và Sở Lưu Hương biết.
Mọi người làm thế nào cũng không ngờ, Lý Nguyên lại nói ra chuẩn xác sự thật Sở Lưu Hương ở trong phòng Lý Nguyên.
Điều này, điều này cũng quá thần thánh, quá kinh khủng rồi phải không?
Cảm giác tất cả hành động của bọn ta đều bị Lý Nguyên nhìn thấu.
Không còn bí mật gì.
Rốt cuộc còn có chuyện gì mà Lý Nguyên không biết?
Lý Nguyên có biết Sở Lưu Hương ngụy trang thành bình hoa hay không?
Lý Nguyên có biết thân phận của bọn ta hay không?
Trái tim của mấy người Hồ Thiết Hoa, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi không khỏi treo lên.
Trở nên bất ổn, thấp thỏm không thôi.
Đồng Tương Ngọc lấy lại tinh thần, nàng vừa cảnh giác nhìn chằm chằm trên lầu, vừa khó tin hỏi Lý Nguyên: “Giờ phút này Sở Lưu Hương thật sự ở trong phòng ngươi sao? Hắn không sợ sau khi người vào phòng phát hiện ra sao?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Giờ phút này hắn đang làm chút ngụy trang, tự cho là người khác không phát hiện được.”
Hồ Thiết Hoa: “...”
Lý Hồng Tụ: “...”
Tống Điềm Nhi: “...”
Giờ phút này, ba người họ hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới ổn.
Bọn họ cảm giác Lý Nguyên thật sự biết sự thật Sở Lưu Hương ngụy trang thành bình hoa.
Điều này thực sự quá khủng khiếp!
“Mẫu thân, ta đói rồi, muốn ăn cơm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận