Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1184 - Gần đây Dương Thiền thấy hơi phiền! (2)

Nhân vật như thế, sao có thể làm ra chuyện thái quá như vậy?
Mặc dù Dương Thiền nghi hoặc, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vội vàng rời khỏi phòng luyện công với Truy Vân, đến trước cung điện xem xét tình hình.
Đi tới cung điện, Dương Thiền nhìn thấy tình hình trên cung điện, chỉ cảm thấy một cơn giận từ lòng bàn chân xông thẳng lên thiên linh cái, lập tức tức giận đến mức gân xanh nổi lên trên huyệt thái dương.
Nàng thấy mười mấy đệ tử của mình đều ôm đầu, có vẻ mặt lạnh run quỳ trên mặt đất.
Ai không thuận theo thì sẽ bị một nữ tử mặc cung trang áo đỏ dùng roi quất.
Nữ tử mặc áo đỏ đó trông không lớn, có dáng vẻ khoảng hai mươi tuổi, cao gầy thướt tha, xinh đẹp động lòng người.
Đôi mắt có vẻ linh động hữu thần, đồng tử sáng ngời trong lúc chuyển động lộ ra cổ linh tinh quái.
Chỉ là, mặc dù nữ tử áo đỏ xinh đẹp như tranh vẽ, nhưng nàng xuống tay lại không nương tay, Dương Thiền nhìn thấy y phục trên người mấy đệ tử của nàng đều bị nữ tử áo đỏ dùng roi quất rách, đánh ra từng vết máu đỏ.
Phải biết rằng, cho dù là bản thân Dương Thiền cũng chưa từng đánh đệ tử như vậy.
Thật sự là khinh người quá đáng!
Nữ tử áo đỏ vừa đánh roi vào mười mấy nữ tu của Thánh Mẫu cung, vừa chống nạnh, răn dạy những đệ tử này: “Các ngươi đã tâm phục khẩu phục chưa? Nguyện ý phụng ta.”
“Nếu như các ngươi không mở miệng, ta xem như các ngươi vốn không phục!”
Nàng chú ý trên mặt một đệ tử lộ ra vẻ khó chịu thì trực tiếp quất một roi.
“Bốp.”
“A!”
Lập tức đánh cho nữ đệ tử đó bong da thịt, hai mắt đẫm nước mắt, kêu thảm thiết không thôi.
“Dừng tay cho ta!”
Dương Thiền nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức tức giận không thể nuốt hét lớn lên.
Mười mấy đệ tử của Thánh Mẫu cung nhìn thấy Dương Thiền, không khỏi mừng rỡ, có mấy người mừng đến phát khóc.
“Sư phụ!”
“Tốt quá rồi, sư phụ đến rồi.”
“Sư phụ cứu bọn ta!”
Dương Thiền lập tức an ủi đệ tử: “Các ngươi đừng lo lắng, vi sư sẽ đòi công bằng lại cho các ngươi.”
Nữ tử áo đỏ nhìn thấy Dương Thiền, hai mắt xinh đẹp chớp chớp, lộ ra nụ cười nhẹ, dường như không xem Dương Thiền ra gì…
“Ngươi chính là Tam thánh mẫu Dương Thiền? Ta để ý Hoa sơn rồi, chuẩn bị thành lập một Huyền âm phái ở nơi này, ngươi chuẩn bị chuyển đi hay là gia nhập Huyền âm phái ta?”
Dương Thiền cười giễu: “Hoa sơn này là đạo tràng Ngọc Hoàng Đại Đế đích thân phong cho ta, cho dù ta đồng ý nhường cho ngươi thì ngươi có tư cách gì chiếm làm của riêng?”
An Tiêu Tiêu không cho là đúng: “Chỉ cần ngươi đồng ý nhường là được, ta có tư cách hay không ngươi không cần quan tâm.”
Dương Thiền: “...”
Ta đồng ý nhường khi nào chứ?
Sao người này lại không nghe hiểu tiếng người vậy?
An Tiêu Tiêu không đợi Dương Thiền nói nhiều, lại dùng giọng điệu mê hoặc nói với Dương Thiền.
“Hiện giờ Huyền âm phái ta mới lập, đang là lúc cần nhân thủ, nếu như ngươi gia nhập Huyền âm phái thì ta có thể để ngươi làm trưởng lão, cơ hội khó có được!”
Dương Thiền quyết định vẫn là không nên vòng vo với An Tiêu Tiêu, mạch não của người này có chút vấn đề rồi.
Vì thế, mặt nàng không chút thay đổi nhìn An Tiêu Tiêu, trực tiếp chất vấn: “Vì sao ngươi lại đả thương đệ tử của ta?”
An Tiêu Tiêu nghi hoặc nói: “Cái này còn cần phải hỏi sao? Tất nhiên là bởi vì bọn họ không nghe lời, bất kính với ta, nên ta mới dạy dỗ bọn họ.”
Nàng còn cảnh cáo Dương Thiền: “Nếu ngươi gia nhập Huyền âm phái cũng phải tuân thủ môn quy, tôn kính chưởng môn cũng chính là tôn kính ta, nếu không, ta cũng sẽ dạy dỗ ngươi.”
Dương Thiền cười giễu nói: “Muốn người ta tôn kính, đầu tiên phải có đức hạnh hợp nhất, ngươi tới cửa chiếm lấy đạo quan, hành vi đã thất đức, còn muốn người khác cung kính ngươi, cho dù là Đát Kỷ cũng không bá đạo như ngươi.”
“Đát Kỷ là ai?”
Vẻ mặt An Tiêu Tiêu tò mò.
“Nàng rất bá đạo sao?”
Dương Thiền: “...”
Ngươi có thể quan tâm đến trọng tâm trong lời nói của ta không?
Nàng lại hỏi An Tiêu Tiêu: “Ngươi đả thương đệ tử của ta, chuẩn bị chịu hậu quả như thế nào?”
An Tiêu Tiêu không cho là đúng nói: “Hậu quả cái gì? Bọn họ bất kính với ta, được dạy dỗ đương nhiên đáng đời.”
Dương Thiền thấy An Tiêu Tiêu vô lý như vậy, sắc mặt càng trở nên âm trầm khó coi.
“Hay cho một nha đầu không nói lý lẽ, xem ra hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một chút.”
An Tiêu Tiêu nghe vậy, chẳng những không chút e ngại, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt không đợi được: “Ngươi chuẩn bị ra tay với ta sao? Thật ra nên sớm ra tay rồi, vẫn là sư phụ ta nói hay, hồng hoang vốn lấy thực lực xưng tôn, bởi vậy cần gì phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Nói đức hạnh gì đó? Ngươi đánh được ta, ta tất nhiên sẽ không cần đạo quan của ngươi nữa, nhưng nếu ngươi đánh không lại ta, đạo quan của ngươi sẽ thuộc về ta, đơn giản vậy thôi!”
Dương Thiền thấy An Tiêu Tiêu xoa tay, có dáng vẻ kích động, trong lòng lập tức cạn lời.
Rốt cuộc là sư phụ nào mới có thể dạy ra đệ tử không nói đạo lý như vậy?
Mặc dù hồng hoang lấy thực lực xưng tôn, nhưng cho dù là Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề cũng sẽ nói đức hạnh.
Lúc bọn họ muốn dùng lớn hiếp nhỏ cũng phải tìm một cái cớ mới dễ ra tay.
Nếu không sẽ mất mặt.
Hoàn toàn không nói đức hạnh, chỉ nói thực lực, đó là ma tu!
So sánh với nhau, Dương Thiền cảm thấy vẫn là Đát Kỷ hiểu chuyện hơn.
Ca ca của nàng vô địch Hồng Mông, nhưng Đát Kỷ chưa từng ỷ vào ca ca mình đi gây thị phi khắp nơi, chứ đừng nói là ức hiếp người nhỏ bé.
Mà An Tiêu Tiêu này lại lấy thực lực xưng tôn, ức hiếp kẻ yếu làm đạo lý hiển nhiên, so với Đát Kỷ thì cao thấp lập phán!
Nhưng nếu An Tiêu Tiêu muốn đánh, đương nhiên Dương Thiền sẽ không sợ đối phương.
Hơn nữa, đối với loại người không nói lý lẽ này, cũng chỉ có ra tay đánh phục đối phương, đối phương mới biết được sự đáng quý của đạo lý.
“Tiếp chiêu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận