Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1174 - Quả thật hơi giống tác phong của ca ca ngươi (4)

Hắn cảm thấy Hằng Nga chính là một tảng băng lớn, dù có đẻ nàng trên lửa đốt nàng cũng sẽ không tan ra, không biết cười gì cả.
Nàng giống như nàng Thược Dược kia vậy, chắc chắn có thành kiến với nam nhân!
Nói không chừng, Thược Dược với Hằng Nga là một cặp!
Ai, không phải ta quá rác rưởi, mà sự thật là nữ nhân bây giờ không thích nam nhân!
Nhân tâm bất cổ, phi chiến chi qua!
Trong lòng Lý Trường Sinh đang xếp theo hướng Thược Dược và Hằng Nga là một đôi đôi nên đang tự an ủi chính mình, dù cả đường bị Hằng Nga phớt lờ nhưng hắn vẫn mặt dạn mày dày đi theo nàng, không hề rời đi.
Đứng cạnh mỹ nữ, cũng là một loại hưởng thụ!
Cứ cho là cong đi, hắn cũng sẽ nghĩ cách uốn thẳng lại!
Nếu không hắn không xứng là Thiên Đạo đẹp trai nhất Hồng Mông rồi!
Hơn nữa, hắn cũng muốn biết Hằng Nga định đi tới đâu?
Hằng Nga mang theo giỏi đựng bánh ngọt, có vẻ muốn đi thăm hỏi ai đó, có người đáng để Hằng Nga đi thăm hỏi chứ?
Còn cầm theo bánh ngọt quý giá như vậy?
Rất nhanh, Lý Trường Sinh đã theo Hằng Nga đến Trường An.
Lý Trường Sinh trở về chốn quen thuộc còn chưa kịp cảm khái một chút đã thấy Hằng Nga đi vào một con hẻm vắng vẻ, nơi đó có mở một cái khách điếm…
Hữu Gian khách điếm!
Chỉ thấy khi Hằng Nga trông thấy khách điếm, băng sương trên mặt tan ra, lần đầu tiên lộ ra nụ cười ôn nhu.
Nụ cười này còn rực rỡ diễm lệ hơn trăm hoa đua nở gấp mấy lần.
Lý Trường Sinh chấn kinh.
Hóa ra Hằng Nga cũng biết cười!
Hóa ra nàng cười lên lại đẹp như vậy!
Sao đối với ta nàng không có dáng vẻ như vậy?
Chẳng lẽ ta thật sự không khiến người khác yêu thích sao?
Ta không phải Thiên Đạo đẹp trai nhất Hồng Mông sao?
Lý Trường Sinh hơi khó chấp nhận sự thật này!
Hắn cũng nhìn về phía khách điếm.
Khách điếm này rốt cuộc có gì đặc biệt?
Sao Hằng Nga lại đến đây?
Còn chưa đến khách điếm đã nở nụ cười quyến rũ như vậy?
Không lẽ trong khách điếm này có người mà Hằng Nga thích?
Không, ta không tin!
Hằng Nga chắc chắn không có người trong lòng!
Nàng ngay cả người đàn ôn ưu tú như ta cũng làm ngơ thì sao có thể thích nam nhân khác?
Trừ khi người Hằng Nga thích… là nữ!
“Đinh..Đinh…Đinh”
Trong lúc suy nghĩ của Lý Trường Sinh đang rối bời, bỗng nhiên có một tiếng chuông gió làm hắn bừng tỉnh.
Trông thấy Hằng Nga đi vào khách điếm, kéo chiếc màn cửa lên khiến chuông gió lay động phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
Tiếng chuông này lại có thể khiến người khác tập trung suy nghĩ, tiến vào trạng thái cố ngộ.
Đây là một linh bảo!
Sao có thể mang một linh bảo trên màn cửa?
Ai lại xa xỉ như vậy?
Lý Trường Sinh vội vàng vận chuyển pháp lực ở mắt, nhìn lại cái chuông gió trên màn cửa.
Cái nhìn này khiến hắn nhìn đến khiếp sợ.
Lý Trường Sinh bị kinh hãi suýt chút nữa rớt hai tròng mắt ra ngoài.
Trong mắt Lý Trường Sinh không những chuông gió tỏa ra tiên thiên linh quang rực rỡ mà ngay cả màn cửa, sàn nhà, vách tường, mái ngói, tất cả mọi thứ đều tỏa ra hào quang rực rỡ, những đạo văn vô cùng thần bí quẩn quanh, vô số pháp tắc bay lượn xung quanh, Thời Không Trường Hà thấp thoáng ẩn hiện và khí tức bất hủ từ cổ chí kim, tràn ngập chư thiên hoàn vũ.
Ôi trời!
Lý Trường Sinh hít vài ngụm khí lạnh.
Cảm thấy da đầu muốn chia năm xẻ bảy.
Những vật này, toàn bộ đều là Tiên Thiên chí bảo, Hỗn Độn linh tài!
Rốt cuộc đây là khách điếm, hay là một tòa Hồng Mông bảo khố?
Trước đây, Lý Trường Sinh cho rằng mình ở căn phòng mình ở trong cung là căn phòng có giá trị nhất ở hồng hoang.
Nhưng bây giờ, sau khi hắn thấy khách điếm này, giờ hắn mới hiểu được, căn phòng của mình so với căn phòng ở khách điếm này, quả thực là thua kém rất nhiều!
Khách điếm này so với căn phòng xa xỉ của hắn, quả thực xa xỉ hơn rất nhiều!
Điều này khiến cho trong lòng Lý Trường Sinh vô cùng mất mác, hắn cảm thấy bị đả kích nghiêm trọng!
Đây thật sự là một cái khách điếm sao?
Người nào có tư cách ở chỗ thế này chứ?
Một đêm ở đây, không phải là muốn táng gia bại sản đấy chứ?
Lý Trường Sinh thấy Hằng Nga cũng đã đi vào được một lúc, liền bất chấp sự khiếp sợ trong lòng, vén rèm cửa lên, đi vào căn nhà xa hoa không gì sánh được này, khách điếm thần bí đến cực điểm.
Vén rèm cửa lên, đi qua huyền quan.
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn tỏa ra ánh sáng huyền quang như cũ, tản ra một luồng Hồng Môn khí tức kinh khủng vô cùng, làm cho hắn hoa cả mắt, chấn động vô cùng.
Hỗn Độn kiến mộc, Hỗn Độn huyền kim, Hỗn Độn tức nhưỡng,…
Mỗi một cục gạch mỗi một viên gói bên trong khách điếm, có chỗ nào không phải là tuyệt thế chí bào khiến cho Lý Trường Sinh thèm muốn, nhưng nếu là gần vạn năm, phải bao nhiêu tiền tài mới có thể thu thập được những chí bảo đẳng cấp như này chứ.
Rốt cuộc là người nào lại có năng lực tạo ra một cái khách điếm như thế này chứ?
Lý Trường Sinh mang theo vẻ mặt khiếp sợ không gì sánh được đi đến sảnh lớn.
Hắn không thấy Hằng Nga ở đây, ngược lại hắn lại thấy mấy người “Thục”.
Người.
A, đây không phải là ha vị mỹ nhân tuyệt thế Nữ Oa và Hậu Thổ sao?
Tại sao các nàng lại ở chỗ này?
Còn cùng chơi mạt chược?
Trên mặt lại còn dán mấy tờ giấy.
Lẽ nào các nàng chơi mạt chược thua nên mới dán mấy tờ giấy lên mặt sao?
Thánh Nhân lại chơi được trò ấu trĩ như vậy?
Thật là dễ thương quá!
Không ngờ, Nữ Oa và Hậu Thổ chân nhân so với tưởng tượng của người khác còn muốn xinh đẹp, xuất trần hơn.
Người có dung mạo và khí hoàn toàn không giống mỹ nữ Nữ Oa và Hậu Thổ là ai?
Tuy rằng trên mặt nàng dán rất nhiều giấy, nhưng chúng lại không ảnh hưởng chút nào đến dung mạo của nàng!
Vừa trong sáng vừa quyến rũ, đúng là cực phẩm nhân gian!
A, đây không phải là nữ hoàng tiên đường Lý Minh Đạt sao?
Sao nàng ấy cũng ở đây?
Thật không ngờ tới, bên trong khách điếm này lại tập trung nhiều mỹ nữ tuyệt thế như vậy.
Nhưng mà, sao Hằng Nga lại đến đây?
Lẽ nào Hằng Nga thật sự là lạp lạp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận