Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 431 - Nguyên Phượng cảm thấy mình sắp điên rồi!!

Nguyên Phượng hỏi: “Lần này ngươi tới tìm ta không phải chỉ là muốn đến thăm ta đấy chứ.”
Mặt Khổng Tuyên đỏ lên, trong lòng hơi xấu hổ.
Hắn đã rời khỏi Bất Tử hỏa sơn rất lâu rồi, rất ít khi trở lại.
Hắn nén sự xấu hổ xuống, nói ra mục đích trở về lần này: “Trước đó không lâu hài nhi nhận được một khối nguyên liệu tuyệt thế là Hỗn độn huyền kim, hài nhi muốn...”
“Ngươi nói gì?” Đột nhiên giọng nói của Nguyên Phượng ngắt lời kể của Khổng Tuyên.
Nàng trợn mắt há mồm nhìn Khổng Tuyên, khuôn mặt hoa lệ lộ vẻ khiếp sợ không thôi.
“Hỗn độn huyền kim, sao ngươi có thể nhận được Hỗn độn huyền kim? Không phải nó chỉ tồn tại cùng với Hỗn độn linh tài trong Hỗn Độn sao? Dù là Thánh Nhân nhưng cũng chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. sao ngươi có được?”
Đây là lần đầu tiên Khổng Tuyên thấy mẫu thân mình thất thố như thế. Tuy nhiên ngoại trừ... Lý gia, e rằng bất cứ kẻ nào biết được Hỗn độn huyền kim không thể giữ nổi bình tĩnh. Khổng Tuyên vừa âm thầm suy nghĩ, vừa trả lời mẫu thân: “Đấy là hài nhi nhặt được ở trong viện của Lý gia...”
Bịch! Cằm Nguyên Phượng rớt rồi.
Suýt nữa còn nghĩ lỗ tai mình có vấn đề.
Sân, cái gì mà ở sân có thể nhặt được Hỗn độn linh tài, chẳng lẽ ta điên rồi sao? Nguyên Phượng kìm nén nỗi khiếp đảm trong lòng, nàng nghiêm túc nói với Khổng Tuyên: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi từ từ nói cho ta nghe.”
Khổng Tuyên lập tức kể rõ đầu đuôi gốc ngọn chuyện đã xảy ra với Lý Nguyên cho mẫu thân nghe.
“Hài nhi ở bên trong sòng bạc, gặp được một vị kỳ nhân...”
Huyền Phượng càng nghe, vẻ mặt càng dại ra, càng cảm thấy không thể tin nổi.
Thuật suy tính thiên cơ vô song, có hai người hầu bằng vai phải lứa với Nữ Oa Thánh Nhân. Ngay cả Nữ Oa Thánh Nhân cũng phải gọi một tiếng tiền bối…
Nghe đến đó, Nguyên Phượng cảm thấy mình sắp điên rồi.
Cõi đời này sao có thể có chuyện ly kỳ như vậy. Nàng dứt khoát ngắt lời nhi tử, giọng nói hoảng sợ chất vấn: “Thánh Nhân chính là tồn tại cao nhất, cả hồng hoang ngoại trừ Đạo tổ có tư cách để cho bọn họ xưng tiền bối ra, còn ai có thể khiến bọn họ xưng tiền bối nữa. Đối phương còn là người hầu. Có phải ngươi bị cái gì kích thích nên ăn nói hàm hồ không hả?”
Khổng Tuyên thấy mẫu thân không tin, không khỏi cười khổ một cái: “Không trách mẫu thân không tin, ban đầu khi hài nhi tận mắt thấy cũng còn cho là mình xuất hiện ảo giác cơ. Thế nhưng đây đều là thật.”
Mặc dù Nguyên Phượng thấy vẻ mặt chân thật của Khổng Tuyên, nàng vẫn chưa chấp nhận được.
Chuyện này… đã phá vỡ thế giới quan của nàng rồi.
“Đúng rồi, nói lâu như vậy, sao không nói gì đến chuyện Hỗn độn huyền kim?”
Nguyên Phượng hỏi.
Khổng Tuyên: “Bây giờ nói ngay đây. Tương lai Lý gia sẽ có kiếp nạn, thế nên ta liền đi tìm hắn, muốn thỉnh cầu hắn cho ta một phương pháp hoá giải kiếp nạn. Không ngờ tới Lý gia đang luyện chế một hộp lưu giữ âm nhạc. Nguyên liệu hắn sử dụng toàn bộ đều là Hỗn độn linh tài, ví dụ như Hỗn độn linh ngọc, Hỗn độn huyền thiết Hỗn độn huyền kim Hồng mông thuỷ tinh...”
Răng rắc! Đột nhiên Nguyên Phượng nghe thấy âm thanh da đầu mình rạn nứt.
Miệng nàng mở lớn đến mức có thể nhét một quả dưa hấu vào.
Lúc trước nàng nghe thấy Hỗn độn huyền kim cũng đã nghẹn họng nhìn trân trối rồi, không ngờ còn có nhiều nguyên liệu trân quý giống như Hỗn độn huyền kim đến thế.
Nàng kinh hãi kêu lên: 'Những thứ này... tất cả đều là tài liệu tuyệt thế chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, tại sao Lý Nguyên lại có nhiều Hỗn độn linh tài như vậy? Vật kia... hộp lưu giữ âm nhạc rốt cuộc là chí bảo gì mà cần nhiều Hỗn độn linh tài để luyện chế đến thế?”
Khổng Tuyên nói: “Tại sao Lý gia phải dùng nhiều Hỗn độn linh tài như thế thì ta không biết, nhưng mà hộp lưu giữ âm nhạc kia quả thực là xa hoa, chính là... dùng để...”
Trên mặt hắn lộ vẻ rối rắm vô cùng: “Hộp lưu giữ âm nhạc... tương tự như bùa truyền âm, dùng để truyền hình ảnh, âm thanh và thưởng thức vũ đạo.”
Đầu óc Nguyên Phượng trống rỗng.
Nàng cảm thấy có khả năng lỗ tai nàng có vấn đề.
Nhiều Hỗn độn linh tài trân quý vô cùng như vậy, coi như là để chế luyện hậu thiên chí bảo không quá đáng. Vậy mà lại được dùng để chế luyện bùa truyền âm. Dù là Đạo tổ không thể lãng phí của trời như vậy. Nguyên Phượng càng lúc càng cảm thấy có lẽ Khổng Tuyên điên rồi, nói năng điên cuồng càng ngày càng thái quá.
Khổng Tuyên tiếp tục nói: “Sau khi Lý gia luyện chế xong hộp lưu giữ âm nhạc, trên mặt đất còn dư lại không ít nguyên liệu, ta thấy Dương tiền bối, chính là... người hầu của Lý gia chuẩn bị đem những nguyên liệu này quét bỏ đi, thế nên ta liền thỉnh cầu Lý gia cho ta một khối.”
Nguyên Phượng nhịn xuống nỗi kích động muốn phun máu, hỏi nhi tử: “Nói cách khác, thứ người ta không cần đem bỏ đi mà ngươi nhặt được chính là Hỗn độn linh tài. A. Nhi tử ngoan, sao ngươi lại điên rồi!”
Khổng Tuyên không biết mẫu thân đã đã nghĩ hắn là kẻ điên, đột nhiên, từ bên trong thần quang ngũ sắc, hắn phóng ra Hỗn độn huyền kim kia.
“Ầm!”
Hỗn độn huyền kim rơi trên mặt đất, phát ra tiếng nổ, mặt đất lập tức bị nứt ra một cái khe, hơn nữa cả cung điện không tránh khỏi một trận chấn động giống như động đất vậy.
Khổng Tuyên thấy mình lại phá cả cung điện của mẫu thân, trên mặt lập tức lộ vẻ ái ngại: “Kỳ lạ, sao sân của Lý đạo hữu lại không bị gì hết?”
Nguyên Phượng vốn nghĩ những lời nói lúc trước của Khổng Tuyên đều là mê sảng, nhưng khi nàng nhìn thấy Hỗn độn huyền kim trên mặt đất phát ra Hỗn độn chi khí khủng khiếp, đạo văn Huyền Quang lóe lên khiến người ta hoa cả mắt. Một cái Hỗn độn huyền kim áng chừng bằng quả dưa hấu nhỏ lại đập cho cung điện của nàng rạn nứt... Tất cả chuyện này đều chứng minh, thứ ánh vàng rực rỡ trên mặt đất này chính là... Hỗn độn huyền kim! Mẹ ơi! Nguyên Phượng đột nhiên ôm lấy trái tim của mình, nàng cảm thấy trái tim mình cũng sắp vỡ mất rồi.
Thế mà Khổng Tuyên không bị điên, hắn đã nói sự thật! Trời ạ. Lý Nguyên kia rốt cuộc là ai, sao lại... khủng khiếp như vậy! Qua một lúc lâu, Nguyên Phượng mới lấy lại tinh thần sau chấn động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận