Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 785 - Đát Kỷ, ta không muốn giấu ngươi

Nữ Oa nhún vai: “Vậy hôm nay có ngươi ở đây, nên làm rồi phải không?”
Thấy vẻ tội nghiệp của Nữ Oa, Lý Nguyên không còn cách nào nói: “Được rồi, ta làm cho ngươi. Chúc mừng ngươi đã sống được mấy trăm tuổi.”
Nữ Oa nghe vậy, lập tức chuyển giận thành vui.
“Đúng một tuổi.”
Nàng sửa lại.
Lý Nguyên: “Trên trời một năm, không phải là mấy trăm năm sao?”
Mừng thọ Nữ Oa đều theo thời gian trên trời.
“Nói chung là mới một tuổi.”
Nữ Oa kiên trì nói.
Lý Nguyên không thèm để ý tới Nữ Oa tự lừa mình dối người, hắn nhìn thoáng qua chén đũa trên bàn, còn có mì bị Nữ Oa phun đầy trên mặt bàn, nói: “Ngươi đi rửa hết chén đũa, lau khô bàn đi đã.”
Nữ Oa không vui nói: “Nhưng ta là người được mừng thọ mà.”
Lý Nguyên: “Ai bảo ngươi phun mì ra đầy bàn chứ?”
Nữ Oa không còn cách nào chỉ có thể đứng dậy thu dọn chén đũa.
Nữ Bạt thấy thế, đột nhiên có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Khiến cho Nữ Oa rửa chén, thật là tội lỗi quá.
Chỉ là, tính tình Nữ Bạt có chút lạnh nhạt, tuy rằng nàng cảm thấy mình nên rửa chén thay Nữ Oa, nhưng nàng lại không mở miệng được.
Nữ Oa bê bát đũa đi rửa, còn Lý Nguyên thì đi chuẩn bị đồ làm bánh kem. Ba người Phục Hi, Thần Nông, Hiên Viên cũng không giúp được gì nên chỉ có thể tự tìm thú vui trong đại sảnh.
Còn Tiểu Tê Tử thì chở Nữ Bạt đi làm.
Phòng bếp.
Nữ Oa vừa rửa chén vừa hỏi Lý Nguyên: “Đát Kỷ có biết ngươi ở đây không?”
Lý Nguyên đang đánh bơ. “Không biết.”
Nữ Oa thấy ống tay áo hơi dài, rửa chén hơi khó khăn. Vì vậy nàng dùng tay đẩy Lý Nguyên một cái: “Kéo tay áo lên giúp ta.”
Lý Nguyên không còn cách nào chỉ có thể kéo tay áo Nữ Oa lên đến khuỷu tay.
“Vậy ngươi định khi nào thì nói cho nàng biết? Mấy năm nay Đát Kỷ vẫn luôn đi tìm ngươi, vội muốn chết rồi.”
Nữ Oa hỏi.
Lý Nguyên: “Tùy duyên.”
“Vậy ngươi muốn ta báo tin cho nàng biết không?” Nữ Oa.
Lý Nguyên tỏ vẻ không sao nói: “Tùy ngươi.”
Nữ Oa thầm nghĩ trong lòng, lập tức muốn thông báo cho Đát Kỷ.
Nhưng mà đột nhiên nàng nghĩ tới, nếu Đát Kỷ tới đây, chắc chắc Lý Nguyên sẽ chỉ quan tâm đến em ấy, sẽ không thèm quan tâm nàng.
Nếu không thì đợi qua sinh nhật hôm nay của ta đã rồi hẵng nói cho Đát Kỷ? Như vậy hôm nay ta có thể chiếm lấy Lý Nguyên cả ngày rồi.
Nghĩ tới đây, Nữ Oa liền bỏ qua ý định thông báo cho Đát Kỷ.
Đát Kỷ, không phải là ta muốn giấu muội, nhưng hôm nay là sinh nhật ta, ngươi chịu tủi thân một chút, coi như là quà sinh nhật cho ta đi!
Nữ Oa thầm tìm một cái cớ cho hành vi chị em plastic của mình.
Trong khách điếm.
Phục Hi và Thần Nông một trái một phải, Hiên Viên bị kẹp ở giữa, trên mặt toàn là kinh ngạc.
“A, đây là cái gì? Bên trong còn có ảo cảnh nữa.”
“Ai đã phát ra mấy tin tức này?”
“Lão tử là trời, khẩu khí của ai mà kiêu ngạo như thế? Còn dám đặt tên mình như thế.”
Hiên Viên cầm điện thoại di động, vừa nhìn hình ảnh Đường Tăng và Tông Ngộ Không đi đường, vừa xem tin nhắn do bạn bè gửi đến.
Hiên Viên giải thích: “Cái này gọi là điện thoại di động, là pháp bảo thịnh hành nhất hiện giờ. Các ngươi cả ngày chỉ biết ở trong động học đàn, nấu rượu, sắp không theo kịp thời đại luôn rồi…”
Vừa nói hắn vừa trình diễn một chút chức năng của điện thoại di động cho hai người xem. Cách chụp ảnh, quay video, gửi tin nhắn, …
Thấy những chức năng thần kỳ như vậy đều có thể thực hiện được bằng điện thoại di động, hai người Phục Hi và Thần Nông đều kinh ngạc đến há hốc mồm.
Miệng khen ngợi không dứt.
“Cái điện thoại di động này thật lợi hại, ta vẫn không thể hiểu rõ được nguyên lý của nó.”
Mắt Phục Hi dán chặt vào điện thoại di động.
“Có nhiều chức năng quá, thật thú vị.”
Thần Nông tò mò sờ điện thoại di động, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Hai người gạt Hiên Viên ra, suýt nữa thì ép Hiên Viên thành tờ giấy. Hắn bất đắc dĩ nói: “Nếu các ngươi thích cũng có thể mua một chiếc mà dùng.”
“Cái này còn bán không?”
Thần Nông kinh ngạc nói.
“Pháp bảo quý giá như thế, sao lại có người bán chứ?”
Vẻ mặt Phục Hi đầy nghi ngờ hỏi Hiên Viên: “Cái điện thoại di động này là do Lý lão đệ phát minh, con gái Tiểu Tê Tử của hắn còn mở một cửa hàng chuyên bán điện thoại di động. Các ngươi muốn nhiều hay ít đều có cả.”
“Thì ra là sư phụ phát minh, khó trách nó lại thần kỳ như vậy.”
Phục Hi nói.
Thần Nông lập tức đứng lên: “Chúng ta cũng Phục Hi mua một cái điện thoại di động mới được, không biết giá cả như thế nào?”
Hiên Viên nói: “Rất rẻ, mười vạn lượng bạc.”
Thần Nông kinh ngạc nói: “Rẻ như vậy sao? Cũng chỉ có Lý lão đệ mới có thể phá của như vậy!”
Vẻ mặt Phục Hi hơi bối rối: “Nhưng mà người mười vạn lượng ta cũng không có.”
Trong lòng hắn tràn đầy mong đợi nhìn sang Thần Nông: “Hay là ngươi cho ta mượn mười vạn, chắc chắn sau này ta sẽ trả lại cho ngươi.”
“Ui, ta cũng không có.”
Mặt Thần Nông ngập tràn vẻ xấu nói.
Bọn họ đều là thế ngoại thần tiên ung dung tự tại, có thể không ăn không uống, còn cần nghĩ tới tiền làm gì?
Hai người đồng loạt nhìn về phía Hiên Viên. Hiên Viên lập tức hiểu ra: “Đừng mơ mượn tiền ta, ta cũng phải đập nồi bán sắt mới kiếm được mười vạn bạc, bây giờ ta còn nghèo hơn cả các ngươi. Nhưng mà…”
Hắn hơi đổi giọng.
“Cũng không phải là không có cách, các ngươi có thể dùng đan dược và pháp bảo của các ngươi đổi điện thoại di động.”
“Còn có thể như vậy sao?”
Thần Nông vui vẻ nói.
Không nói tới những thứ khác, hắn thật sự có không ít đan dược.
Vì vậy, ba người rời khỏi khách điếm, đi đến tiệm bán điện thoại di động.
Tiệm điện thoại di động.
Tiểu Tê Tử nhìn mấy bóng dáng ngoài cửa,vô cùng vui vẻ: “Mẫu hậu, phụ vương, sao hai người lại tới đây?”
Hai người vừa vào tiệm chính là Lý Nhị và Trưởng Tôn Vô Cấu.
Trên mặt hai người đều mang ý cười, có vẻ vui sướng và tự hào lắm. Trưởng Tôn Vô Cấu dịu dàng cười nói: “Đã lâu không gặp nên muốn đến thăm ngươi một chút.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận