Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1194 - Chuyện vậy mà lại trùng hợp như vậy! (2)

Nếu không phải nhìn thấy những vết roi trên người An Tiêu Tiêu là thật sự, thì ba người Cừu Thiên Huyết, Lý Thu Nguyệt, Tiêu Vân Trần đều nghi ngờ tính chân thực của sự việc này.
Còn chuyện An Tiêu Tiêu muốn chiếm lấy Hoa sơn, ba người họ ngược lại không có phản ứng gì.
Theo quan điểm của bọn họ, đây cũng không phải vấn đề gì lớn cả.
“Thật không ngờ tới, kẻ thù của ta và kẻ thù của sư muội vậy mà còn quen biết nhau, thật là oan gia ngõ hẹp mà!”
Sau khi định thần lại, Cừu Thiên Huyết không khỏi cảm thán một tiếng.
An Tiêu Tiêu gật đầu đồng tình.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
“Đại sư tỷ, tại sao Thất sư huynh lại có những vết thương trên người các ngươi vậy?”
An Tiêu Tiêu tò mò hỏi Lý Thu Nguyệt và Tiêu Vân Trần.
Lý Thu Nguyệt giải thích đáp: “Không phải ta và Thất sư đệ muốn đi Cửu Châu thành lập một thế lực tên Huyễn Ma cung sao?”
An Tiêu Tiêu gật đầu, bày tỏ mình biết.
Lý Thu Nguyệt tiếp tục đáp: “Huyễn Ma Cung dưới sự quản lý của ta và Thất sư đệ đã phát triển không tồi, có thời điểm lên đến hàng vạn đệ tử. Tuy nhiên điều này lại thu hút sự chú ý của phía triều đình Tiên Đường.”
“Tiên Đường bảo Huyễn Ma cung mê hoặc lòng người, không phải là chính phái thì không thể phát triển trong phạm vi của Cửu Châu. Bọn họ đầu tiên là phái người đi chiêu mộ, ta cũng không muốn thua kém người khác, tất nhiên là không đồng ý chiêu mộ. Kết quả Tiên Đường thấy ta không đồng ý chiêu mộ, thì sẽ trực tiếp phái 10 vạn tiên binh tiên tướng tiến hành bao vây xóa xã Huyễn Ma cung.”
“Mặc dù Huyễn Ma cung rất mạnh nhưng còn rất lâu mới là đối thủ của Tiên Đường. Đệ tử trong cung người thì chết, người thì bị bắt, người thì đầu hàng nhiều năm. Phát triển như vậy lại bị phá hủy trực tiếp trong chốc lát.”
Nói đến đây, Lý Thu Nguyệt và Tiêu Vân Trần không khỏi lộ ra vẻ thương cảm trên khuôn mặt, nhưng phần nhiều hơn là sự căm hận…
Nàng kiềm chế tâm tình của mình, rồi mới tiếp tục giải thích: “Ta và Thất sư đệ cũng bị nanh vuốt của Tiên Đường Trấn Nguyên Tử, Tôn Ngộ Không và các Tổ Vu Đế Giang truy sát. Thương thế trên người bọn ta là do đấu pháp với Trấn Nguyên Tử và Tôn Ngộ Không tạo thành.”
Trong lòng Tiêu Vân Trần còn sợ hãi tiếp lời: “May mà ta và Đại sư tỷ chạy trốn nhanh, bằng không đã bị nanh vuốt của Tiên Đường bắt được rồi.”
Bộp.
Lý Thu Nguyệt nhẹ nhàng gõ đầu Tiêu Vân Trần, bất mãn nói: “Chúng ta không phải trốn, chỉ là rút lui có chiến lược thôi.”
Tiêu Vân Trần le lưỡi: “Được, là rút lui có chiến lược.”
Hắn cảm khái: “Tiên Đường này có thể sẽ áp đảo Thiên Đình, trở thành thế lực đầu tiên dưới Thánh Nhân, đúng là không phải trưng cho đẹp, thực lực thực sự cường đại.”
Lý Thu Nguyệt có chút không phục: “Một ngày nào đó Huyễn Ma cung của chúng ta sẽ thay thế địa vị của Tiên Đường, trở thành thế lực đứng đầu Hồng Hoang.”
An Tiêu Tiêu nghe xong sự việc xảy ra, có chút bối rối: “Đại sư tỷ không phải được sư phụ ban cho Tiên thiên chí bảo Nhật Nguyệt Kim Luân sao? Thất sư huynh cũng có Tiên thiên chí bảo Luân Hồi Thương, Trấn Nguyên Tử bọn họ vậy mà có thể thương tổn đến hai người?”
Tiêu Vân Trần nói: “Xét về đấu đơn độc, đương nhiên chúng không thể đả thương ta và Đại sư tỷ, nhưng người Tiên Đường nhiều, mười một Tổ Vu đều là đại năng cấp bậc Chuẩn Thánh đại viên mãn, còn có thể bố trí đại trận Đô Thiên Thần Sát, hơn nữa uy lực của Kim Cô bổng trong tay Tôn Ngộ Không không kém Tiên thiên chí bảo chút nào. Ta và Đại sư tỷ đều có Tiên thiên chí bảo nhưng cũng không phải đối thủ của chúng.”
Tiêu Vân Trần tỏ ra cực kì bất đắc dĩ.
An Tiêu Tiêu tức giận nói: “Nhiều đại năng Chuẩn Thánh như vậy lại vây công hai người, tu sĩ Tiên Đường cũng thật không biết xấu hổ.”
Cừu Thiên Huyết đồng ý: “Đúng là không biết xấu hổ.”
An Tiêu Tiêu hào khí nói: “Lát nữa ta triệu tập toàn bộ sư huynh đệ lại cùng đi vây công bọn họ, không phải là nhiều người hơn sao, đệ tử Vô Cực môn chúng ta cũng không ít, hơn nữa mỗi người đều đã chứng đạo Đại La, ai sợ ai chứ.”
“Đúng vậy, ai sợ ai.”
Vẻ mặt Tiêu Vân Trần kích động phối hợp nói.
Có điều, lời nói tuy hào khí nhưng phối hợp với quần áo tả tơi của An Tiêu Tiêu và thân thể tràn đầy vết thương của Tiêu Vân Trần thì có vẻ hơi buồn cười.
Lý Thu Nguyệt nói: “Chúng ta mau đi gặp sư phụ đi, nếu đi chậm thương thế trên người cũng sắp tự động khôi phục hết rồi.”
An Tiêu Tiêu: “...”
Cừu Thiên Huyết: “...”
Tiêu Vân Trần: “.....”
“Đại sư tỷ nói đúng, chúng ta nhanh vào đi.”
“Nhưng mà, Nhị sư huynh, vết thương của ngươi có phải quá khoa trương rồi không?”
Cho dù bị chém đứt, với tu vi của ngươi cũng không thể nhỏ máu như vậy chứ?
“Khoa trương sao? Vậy ta thu máu tươi lại.”
“Đừng thu, khoa trương một chút cũng tốt, càng có lực trùng kích thị giác.”
“Ặc, thật ra ta cũng nghĩ như vậy.”
Đoàn người vừa nhỏ giọng thương lượng vừa đi vào trong viện.
Diện tích viện không nhỏ, tuy xây dựng không tráng lệ, nhưng lại bố trí rất thanh u lịch sự tao nhã.
Một loạt tường vây xếp thành từ gạch xanh, mấy chục gian phòng ốc ngói xanh làm từ gỗ thật, dựa vào núi tọa lạc ở giữa mây trắng, dưới trúc xanh, cạnh gỗ già.
Trong sân có núi giả, có hồ nước, có vườn trái cây, có vườn rau, có bồn hoa, còn có vườn thuốc.
Có một con chó trắng mập mạp, nhàn nhã nằm trên mặt đất phơi nắng.
Có một con mèo mập, lười biếng đi giữa ngói xanh.
Còn có mấy con gà cảnh, đang tìm giun dưới góc sân.
Một màn này, nhìn vừa ý thơ, lại giàu hơi thở cuộc sống.
Có điều nếu như cẩn thận quan sát, lại phát hiện những thứ bình thường này thật ra đều ẩn chứa sự không tầm thường.
Ví dụ như, một dây hồ lô xanh biếc bò trên vách tường, lại lóe ra huyền quang đạo văn huyền ảo, quanh quẩn pháp tắc chi lực tinh thuần.
Đây vậy mà lại là một Tiên thiên linh căn cực phẩm.
Lại ví dụ như, trong một thạch đình trong sân chính treo một cái chuông đồng loang lổ cổ xưa, vậy mà là một Tiên thiên linh bảo thượng phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận