Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1629 - Trói buộc vận mệnh quốc gia!

Nghĩ đến đây, Mã Lục không khỏi chìm vào tuyệt vọng.
Không nhìn thấy được chút hy vọng tương lai nào.
Sao, sao ta lại trêu chọc đến loại biến thái này rồi?
Nếu như lúc đầu ta không oán giận hắn, vậy thì tốt biết bao!
“Bốp!”
Bỗng nhiên Đạo Vực vỗ một cái vào đầu Mã Lục.
Vỗ đến mức Mã Lục chao đảo.
“Ngây ngốc cái gì vậy, tiếp tục ấn đi!”
Mã Lục nuốt máu tươi trong miệng xuống bụng, vội vàng nghiêm túc xoa lưng cho Đạo Vực, ngày tháng cực khổ này lúc nào mới kết thúc đây!
Xử lý triều chính xong thì đã là giờ Tuất (khoảng tám giờ tối).
Tiểu Tê Tử biến Hoàng bào thành thường phục, đội chiếc nón tơ tằm rộng vành che hơn phân nửa mặt, một mình rời khỏi Hoàng cung, đi về phía khách điếm.
Giờ phút này, hoa đăng mới lên, chợ đêm phồn hoa.
Đám người đi đường kết đôi, yêu tinh mặc trang phục kỳ lạ, hiệp khách đeo bảo kiếm, đi trên đường phố thành Trường An hài hòa mà nhàn nhã, vừa đi dạo chợ đêm, vừa thưởng thức cảnh đêm của thành Trường An.
Tiểu Tê Tử đội nón bởi vậy vốn không có ai chú ý đến dáng vẻ của nàng, cũng không ai biết nàng chính là Nữ hoàng Tiên Đường quân lâm cửu thiên.
Tiểu Tê Tử vừa đi, vừa suy đoán tối nay phụ thân sẽ nấu món gì?
Đã lâu không ăn phở xào, không biết hôm nay có phở xào hay không?
Cũng muốn ăn thịt bò viên nữa.
Hự, còn có bánh bí đỏ.
Nghĩ đến món ngon, Tiểu Tê Tử không khỏi bước nhanh hơn.
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Tiểu Tê Tử cảm nhận được một luồng khí tức đạo văn đặc thù bay ra từ trong khe nứt hư không nhanh chóng tiếp cận nàng.
Tiểu Tê Tử nhíu mày.
Lẽ nào còn có người dám đánh lén ta ở Trường An?
Tay nàng không chút chần chờ, đánh mấy luồng pháp ấn thời không về phía khí tức đạo văn.
Đồng thời, cơ thể Tiểu Tê Tử đột nhiên trở nên hư ảo.
Trông nàng cứ như còn đứng trên đường phố Trường An, nhưng thật ra trên người nàng đã chồng chất vô số thời gian không gian.
Cho dù giờ phút này có người công kích nàng thì hoàn toàn không tiếp xúc được cơ thể của Tiểu Tê Tử.
Pháp ấn thời không thuận lợi tiếp xúc với đạo văn đó.
Pháp ấn lập tức hình thành một không gian đặc thù do thời gian và thời không tạo thành, đạo văn bị nhốt trong không gian đặc thù này, xung đột trái phải, nhưng hoàn toàn không cách nào đột phá tầng không gian này.
Tiểu Tê Tử thấy thế, không khỏi vẫy tay.
Không gian đặc thù lập tức nén thành một quang cầu thời không cỡ quả trứng ngỗng, mang theo đạo văn bị vây khốn bên trong, đáp xuống tay Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử quan sát đạo văn một lúc.
Chỉ thấy đạo văn này thành màu tím nhạt, có hình dáng tinh vân.
Trong tử quang thỉnh thoảng lóe lên đạo ấn phù văn.
Trông vô cùng bí ẩn khó lường.
Sau khi quan sát một lúc, Tiểu Tê Tử phát hiện đạo văn này vốn không ẩn chứa lực công kích.
Trong đạo văn xen lẫn các loại pháp tắc không gian, thời gian, quang ảnh.
Hình như có năng lực truyền tống, truyền tin, phản chiếu.
Có chút tương tự với đạo văn trong điện thoại do phụ thân phát minh ra, chỉ là không huyền bí, phức tạp như trong điện thoại.
“Đây là cái gì?”
“Người nào phát minh ra vậy?”
Trong lòng Tiểu Tê Tử hơi nghi ngờ.
Nhưng nàng không dùng nguyên thần trực tiếp tiếp xúc với đạo văn này để xâm nhập tìm hiểu cấu tạo của đạo văn này.
Dù sao thì đạo văn này xuất hiện cũng kỳ quái, không chừng sẽ che giấu nguy hiểm gì đó.
“Vẫn là trở về hỏi phụ thân thôi.”
Tiểu Tê Tử mang theo đạo văn nhanh chóng trở về khách điếm.
Vừa mới vào cửa trước, Tiểu Tê Tử đã ngửi thấy một hương thơm mê người bay tới.
Hình như là mùi thơm của phở xào!
Tiểu Tê Tử bước vào đại sảnh, chỉ thấy phụ thân đã nấu xong đồ ăn như thường ngày, bày chén đũa lên bàn ăn.
“Phụ thân, ta trở về rồi!”
Tiểu Tê Tử chào hỏi, sau đó nhảy nhót đi vào bàn ăn.
“Ha, quả nhiên là phở xào, thơm quá.”
Chỉ thấy trên bàn ăn bày phở xào, canh thịt bò viên dưa chuột, bánh bí đỏ, khiến Tiểu Tê Tử không khỏi mừng rỡ quá đỗi.
Đều là món nàng muốn ăn.
“Meow.”
Giờ phút này, Giang Lan ngồi xổm trên bàn ăn, chào hỏi Tiểu Tê Tử.
“Rửa tay.”
Lý Nguyên nhìn thấy Tiểu Tê Tử thì cười nói dịu dàng.
“Tuân lệnh!”
Tiểu Tê Tử vội vàng nhảy ra hậu viện rửa tay.
Dáng vẻ giống như chú thỏ nhỏ hoạt bát hiếu động, khiến người ta không cách nào tin được đây là Nữ hoàng Tiên Đường bá chủ Hồng Hoang, độc đoán tuyên Cổ.
Rất nhanh, Tiểu Tê Tử đã rửa tay xong, vội vàng đi tới bàn ăn ngồi xuống.
Lý Nguyên ngồi đối diện Tiểu Tê Tử.
Chú mèo trắng ngồi xổm trực tiếp trên bàn, trước mặt chú mèo trắng cũng đặt một đĩa sứ tinh xảo.
Đợi phụ thân động đũa trước thì Tiểu Tê Tử lập tức gắp một sợi phở xào bỏ vào miệng ăn.
“Hự, vẫn là ngon như vậy, ăn hoài mà không chán.”
Lý Nguyên quan tâm nói:
“Chậm chút, không ai giành với ngươi đâu.”
Chú mèo trắng vùi đầu vào thịt bò viên của mình.
Trong khách điếm chỉ có hai người Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử và chú mèo Giang Nhuận.
Thời gian trước, Đát Kỷ nói cảm giác mình sắp đột phá bình cảnh, bởi vậy đã về nhà ở Kỳ huyện chuẩn bị chuyên tâm nghênh đón chuyện đột phá.
Đang ăn cơm giữa chừng, Tiểu Tê Tử nhớ tới cái gì đó, lập tức lấy ra đạo văn lấy được trước đó, hỏi phụ thân: “Phụ thân, đây là đạo văn ta lấy được lúc trở về từ trong cung, không biết có lai lịch gì?”
Lý Nguyên nhìn thoáng qua đạo văn bị vây khốn trong quang cầu thời không, bình tĩnh nói: “Đây là phù văn lời mời bay từ ngoại vực tới, người nhận được sẽ được mời đến một thế giới đặc thù tham gia một trò chơi.”
Tiểu Tê Tử tò mò chớp mắt: “Trò chơi gì vậy?”
Chú mèo trắng ở bên cạnh cũng dựng thẳng lỗ tai lên.
Lý Nguyên: “Chậc, lẽ nào ngươi có hứng thú?”
Tiểu Tê Tử: “Hơi tò mò.”
Lý Nguyên: “Nếu ngươi cảm thấy tò mò thì có thể trải nghiệm đôi chút. Chỉ là trò chơi rất thấp, đối với ngươi có lẽ không có ý nghĩa gì.”
Sau khi ăn tối, trở về phòng của mình.
Tiểu Tê Tử lại lấy đạo văn đó ra.
Hơn nữa còn thả đạo văn bên trong quang cầu thời không ra ngoài.
Nàng vẫn cảm thấy tò mò trò chơi mà phụ thân nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận