Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2160 - Lý Nguyên cũng gan quá đi chứ?!

Ngón tay đứt lìa, rơi xuống trên mặt đất.
Miệng vết cắt máu tươi chảy ròng.
Lý Đại lúc này mới lộ ra biểu cảm đau đớn.
Người xung quanh thấy tình hình này, đều trợn lớn hai mắt, há hốc mồm, biểu cảm càng kinh hãi muốn chết.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ đến, ngón tay Lý Đại vậy mà lại đứt lìa không hề có điềm báo trước.
Phải biết rằng, Lý Đại chính là đại năng Thái Ất Kim Tiên.
Cho dù hắn mặc người khác công kích, tu sĩ bình thường cũng không thương tổn được một ngón tay của hắn.
Nhưng chỉ vì Lý Đại dùng ngón tay chỉ vào Lý Nguyên, kết quả ngón tay của hắn lại không có điềm báo trước đứt lìa.
Chuyện này cũng thật quỷ dị.
Lý Nguyên rốt cuộc làm sao làm được?
Hoặc có lẽ là, tất cả chuyện này, thật sự là Lý Nguyên tạo thành ư?
Địa Tiên kỳ này, lại không bình thường như vậy?
Mai Thiên Vũ nhìn Lý Nguyên, vẻ tò mò trên mặt, càng thêm rõ ràng.
Chỉ cảm thấy người này, càng lúc càng thần bí!
Nhưng mà, Lý Đại này là con em hoàng thất.
Lý Nguyên đối xử với Lý Đại như vậy, không sợ đắc tội hoàng thất à?
Nếu hoàng thất truy cứu tới, Lý Nguyên chỉ sợ sẽ không có kết cục tốt!
Trong lòng Mai Thiên Vũ vô cùng vì Lý Nguyên lo lắng.
Lý Nguyên ban nãy đã giúp nàng, nàng tự nhiên không hy vọng Lý Nguyên xảy ra chuyện.
Lý Nguyên không để ý đến Lý Đại đang đau đớn, hắn trực tiếp xoay người, bước ra ngoài tiệm.
Hắn thực sự không muốn để ý tới tên con nhà giàu hoành hành ngang ngược, trong mắt không coi ai ra gì này.
Nếu không phải hắn thấy Lý Đại còn không tính là quá xấu, nguyện ý tuân thủ hứa hẹn ăn bình sành, nếu không, Lý Nguyên cũng sẽ không dùng hình phạt nhẹ như vậy để giáo huấn Lý Đại.
Chỉ phế bỏ một ngón tay, quả thực nhẹ.
Lý Đại chịu đại nhục này, đương nhiên không muốn cứ vậy để Lý Nguyên rời đi.
Hắn lắc mình, chặn trước cửa, cản đường Lý Nguyên.
Sau đó vẻ mặt phẫn hận nói với Lý Nguyên: “Không nói rõ ràng, ngươi cảm thấy hôm nay ngươi còn có thể bước ra khỏi phòng này chắc?”
Dĩ nhiên, Lý Đại vẫn không phát ra âm thanh.
Nhưng mà, Lý Nguyên trực tiếp không đếm xỉa đến Lý Đại trước mặt, tiếp tục đi ra ngoài.
Khi hắn đi tới trước mặt Lý Đại, Lý Đại thế mà không chịu khống chế nghiêng người nhường ra một con đường.
Lý Nguyên không ngừng bước, nhẹ nhàng đi ra khỏi tiệm.
Lão Hình thì vẫn theo sau lưng Lý Nguyên.
Đương nhiên, vẻ mặt của lão Hình, vẫn là ngơ ngác.
Hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên lại giáo huấn một vị điện hạ.
Cái này, Lý Nguyên cũng gan quá đi chứ?
Có thể lại có nguy hiểm không?
Vẻ mặt Lý Đại lúc này, tỏ ra càng kinh hãi muốn chết.
Hắn thực sự nghĩ không ra, sao bản thân lại nhường đường cho Lý Nguyên?
Nam tử này, rốt cuộc đã sử dụng thủ đoạn gì?
Người xung quanh, cũng hai mặt nhìn nhau.
Chỉ cảm thấy chuyện liên tiếp xảy ra, thật sự khiến người ta trăm mối không lời giải.
Ví dụ như Triển Chiêu, đời này của hắn, cũng đã trải qua vô số vụ án ly kỳ.
Nhưng chuyện quỷ dị như thế này, hắn vẫn là lần đầu gặp phải.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không nhìn ra, Lý Nguyên rốt cuộc đã xuất thủ thế nào.
Thậm chí, hắn cũng không biết, Lý Nguyên thực sự từng xuất thủ sao?
Mắt thấy Lý Nguyên sắp rời đi, Lý Đại đang tức điên người từ trong túi trữ vật, lấy ra một cái kim hoàn.
Sau đó trực tiếp ném về phía Lý Nguyên.
Kim hoàn này, là một món Hậu thiên linh bảo trung phẩm.
Có thể nện kẻ địch, cũng có thể vây khốn kẻ địch, diệu dụng vô cùng.
Hơn nữa kim hoàn này là vật hộ thân trước đây khi Lý Đại ra đời, Đại Đường Tông Nhân phủ ban tặng cho hắn, trải qua nhiều năm tế luyện, kim hoàn đã sớm bị hắn luyện hóa toàn bộ cấm chế.
Vì vậy sử dụng thuận buồm xuôi gió, như dùng cánh tay.
Cho dù là đại năng cùng giai, cũng không dám miễn cưỡng đỡ một kích.
Mai Thiên Vũ thấy Lý Đại đột ngột tế ra pháp bảo đánh lén Lý Nguyên, mà Lý Nguyên lại đưa lưng về phía Lý Đại, lập tức không nhịn được hô một tiếng ‘cẩn thận’.
Nhưng mà, tốc độ của kim hoàn rất nhanh, lời của Mai Thiên Vũ còn chưa dứt hoàn toàn, kim hoàn đã bay đến sau lưng Lý Nguyên, cũng hung hăng nện vào cánh tay Lý Nguyên.
Lý Đại lo lắng một kích đánh chết Lý Nguyên, vì vậy không công kích vào chỗ hiểm của Lý Nguyên.
Đương nhiên, hắn không biết, hành động này của hắn, thật ra là đang giúp bản thân hắn.
Mắt thấy kim hoàn sắp nện trúng cánh tay Lý Nguyên, song, vào lúc này, kim hoàn lại không hề có điềm báo trước ngừng lại.
Kim hoàn cách y phục của Lý Nguyên, chỉ có 0,01 centimet.
Lý Đại thấy thế, không khỏi đại kinh thất sắc.
Hắn không hiểu, linh bảo của mình sao lại đột ngột dừng lại?
Nhưng hắn không nghĩ quá nhiều, nhanh chóng bấm pháp quyết, muốn lần nữa thôi động kim hoàn tiếp tục công kích Lý Nguyên.
Nhưng mà, bất kể hắn như thôi động pháp quyết thế nào, kim hoàn lại trước sau lơ lửng tại nguyên chỗ, không chút nhúc nhích.
Lý Nguyên lúc này mới xoay người.
Hắn nhìn Lý Đại, thở dài nói: “Haiz, không nghĩ tới, ngươi không tiếp giáo giáo huấn.”
Vẻ mặt Lý Đại, vẫn tỏ ra vô cùng phẫn nộ.
Hắn đường đường là Đại Đường điện hạ, chưa từng chịu uất ức bực này?
Tuy rằng thủ đoạn của Lý Nguyên, có vẻ rất quỷ dị khó lường, bất cần, nhưng Lý Đại cũng sẽ không vì vậy mà sợ Lý Nguyên.
Dù sao, hắn chính là Đại Đường điện hạ.
Ai đáng để hắn sợ chứ?
“Ta cho ngươi biết, ngươi đừng kiêu ngạo, đắc tội ta, ngươi sẽ không có kết cục tốt.”
Tuy, Lý Đại biết mình không cách nào phát ra âm thanh, nhưng hắn vẫn kêu gào với Lý Nguyên.
Bởi vì, hắn biết, Lý Nguyên chắc chắn hiểu được ý hắn.
Lý Nguyên nhìn thoáng qua kim hoàn.
Kim hoàn tức khắc trực tiếp hóa thành một bãi kim thuỷ.
Những kim thuỷ này tụ lại cùng nhau, lập tức, biến thành một khối đá kim loại bất quy tắc.
Người xung quanh thấy thế, mắt đều sắp trừng ra khỏi hốc mắt.
Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, một món Hậu thiên linh bảo trung phẩm, thật không ngờ dễ như trở bàn tay đã bị Lý Nguyên dung luyện thành một khối kim loại.
Đây là Hậu thiên linh bảo trung phẩm đó?
Cho dù dùng lò luyện nung lên, cũng cần một thời gian rất dài mới có thể nung chảy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận