Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1877 - Lý Nguyên, quả đúng là đại sư! (2)

Quách Phù Dung lại không tim không phối nói: “Vậy ngươi có thể kết hôn với Đại Chủy, an ủi tâm linh bị thương của Đại Chủy.”
Tú Tài: “...”
Đại Chủy: “...”
“Có thể đừng xát muối lên vết thương của ta nữa có được không? Bây giờ cảm xúc trong lòng ta đang tan vỡ lắm rồi!”
Đại Chủy bất đắc dĩ nói.
Lữ Tú Tài thấy Quách Phù Dung nghe không hiểu ý hắn, hắn dứt khoát nói rõ: “Phù muội, nếu không chúng ta kết hôn đi?”
Phụt!
Quách Phù Dung giật mình, sợ đến mức phun hết ra nước miếng của nửa đời trước.
“Ngươi, ngươi đánh rắm... Ăn nói xằng bậy gì đấy, nói lung tung gì đấy.”
Quách Phù Dung tỏ ra bối rối không thôi, nói chuyện đều không đầu không đuôi.
Nàng không nghĩ tới, lại có người cầu hôn mình.
Kết hôn đối với nàng mà nói, không phải vẫn là chuyện rất xa xôi sao?
Quá bất ngờ!
Lữ Tú Tài đi tới trước mặt Quách Phù Dung, vẻ mặt chân thành nói: “Phù muội, ta là nghiêm túc, đời này ta đã nhận định ngươi, ngươi cũng đã nhận định ta, vừa vặn hôn lễ này lại là ngươi tự tay bố trí, phù hợp với yêu cầu của ngươi, chúng ta kết hôn, có thể nói là ông trời tác hợp.”
Quách Phù Dung thấy Lữ Tú Tài càng nói càng sáp lại gần, có chút sợ hãi, theo bản năng, một quyền đánh vào mắt Lữ Tú Tài.
Sau đó, người bị thương trong khách điếm, biến thành hai người!
Quách Phù Dung thấy Lữ Tú Tài kêu đau, đắc ý nói: “Hì hì, bây giờ ngươi hai bàn tay trắng, ngươi cảm thấy ta sẽ kết hôn với ngươi à? Nghĩ hay lắm!”
Sau khi Dương Tuệ Lan rời đi, Đại Chủy vẫn đứng ở cửa, nhìn theo hướng Dương Tuệ Lan biến mất, thất hồn lạc phách.
Mỗi ngày trà không muốn, cơm không ăn, chuyện gì cũng không muốn làm.
Khiến chuyện làm ăn trong khách điếm, tuột dốc không phanh.
Cũng may kim chủ Lý Nguyên còn ở, lòng Đồng chưởng quỹ, mới dễ chịu hơn phần nào.
“Đại Chủy, rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới khôi phục bình thường? Suốt ngày ngươi cứ thế này, khách điếm chúng ta còn muốn làm ăn không đây?”
Đại sảnh, Đồng chưởng quỹ than phiền với Đại Chủy đang ngồi ở cửa ngẩn người.
Đối với oán giận của Đồng chưởng quỹ, Đại Chủy cũng không để ý, cứ như vậy nhìn đầu đường, vẻ mặt dại ra.
Đồng chưởng quỹ thấy thế, không khỏi phát điên nói: “Trời ạ, ta sắp bị Đại Chủy ép điên rồi, người gì thế này, không phải chỉ là một nữ nhân thôi à, có cần thiết không?”
Lý Nguyên, Lão Bạch, Tiểu Quách, Lữ Tú Tài, còn có Tiểu Bối đang được nghỉ, mấy người thì ngồi vây quanh trên bàn, nhàn nhã cắn hạt dưa, uống trà thơm.
Khách điếm không làm ăn, bọn họ không gấp, trái lại còn vui vẻ thoải mái.
Chỉ thấy Tú Tài đang tách hạt dưa cho Tiểu Quách.
Mà Tiểu Bối thì đang tách hạt dưa cho Lý Nguyên.
Tiểu Bối đương nhiên không tốt bụng như vậy, nguyên do nàng sẽ tách hạt dưa cho Lý Nguyên, là bởi vì lúc trước Lý Nguyên giúp nàng làm bài tập.
Làm trao đổi, Tiểu Bối phải giúp Lý Nguyên tách một trăm hạt dưa.
Đồng chưởng quỹ thấy Lão Bạch, Tiểu Quách bày ra vẻ mặt xem trò vui, không khỏi càng tức: “Các ngươi còn tâm trạng ăn hạt dưa, cũng không biết tới khuyên Đại Chủy, lại tiếp tục như thế, khách điếm chúng ta phải đóng cửa mất!”
Quách Phù Dung ăn nhân hạt dưa, bất đắc dĩ nói: “Mấy ngày nay bọn ta cũng không phải chưa từng khuyên Đại Chủy, nhưng căn bản vô dụng.”
Lữ Tú Tài vừa giúp Quách Phù tách hạt dưa, vừa nói: “Đại Chủy bị tổn thương tình cảm, chỉ có thể dựa vào hắn tự mình đi ra, người ngoài khuyên vô dụng.”
Lý Nguyên ăn nhân hạt dưa Tiểu Bối tách sẵn, an ủi Đồng chưởng quỹ: “Đồng chưởng quỹ đừng nóng vội, gần phạm vi mười dặm này, chỉ có một khách điếm này của ngươi, lại nằm trên tuyến đường quan trọng, chuyện làm ăn chỉ sẽ càng ngày càng tốt, không đóng cửa được đâu.”
“Phải không đó? Chuyện làm ăn của khách điếm bọn ta thực sự sẽ càng ngày càng tốt?”
Trên mặt Đồng chưởng quỹ tràn đầy vui mừng lẫn kinh ngạc.
Thấy Lý Nguyên gật đầu, tâm trạng Đồng chưởng quỹ mới tốt hơn một tẹo.
Dù sao, Lý Nguyên có thể suy tính quá khứ tương lai, nếu Lý Nguyên đã nói chuyện làm ăn của khách điếm sẽ càng ngày càng tốt, vậy chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt.
Đồng chưởng quỹ tất nhiên vui mừng.
“Ơ, sao Đại Chủy vẫn ngồi ngây ngẩn ở cửa thế? Đều đã mấy ngày rồi đấy!”
Ngay vào lúc này, chỉ nghe thấy một âm thanh sang sảng, từ trước cửa vang lên.
Chỉ thấy Hình bộ đầu mang theo Tiểu Lục, uy vũ sinh phong đi đến.
Đồng chưởng quỹ vội vàng chào hỏi: “Hình bộ đầu rồi? Có chuyện gì khôn?”
Hình bộ đầu nhìn Lý Nguyên nói: “Lần này ta tới, là đặc biệt thông báo cho Lý công tử một chuyện.”
Thông báo cho Lý Nguyên?
Mọi người đều rất kinh ngạc.
Lý Nguyên có chuyện gì, cần Hình bộ đầu tới thông báo?
“Chuyện gì?”
Quách Phù Dung tò mò hỏi.
Ánh mắt Lão Bạch xoay động, vội ngăn cản Lão Hình nói chuyện, nói: “Lão Hình đừng nói trước, Lý Nguyên biết suy tính, để hắn suy tính xem, Lão Hình tìm Lý Nguyên có chuyện gì.”
Hắn chuẩn bị làm khó dễ Lý Nguyên.
Đến nay, Lão Bạch vẫn không thể chấp nhận sự thật Lý Nguyên có thể suy tính.
Bởi vì một khi hắn chấp nhận thì chẳng khác gì mang ý nghĩa, đời này hắn cũng phát tài không nổi sao?
Không cách nào chấp nhận được!
Lão Hình nghe vậy, quả nhiên ngậm miệng lại.
Hắn cũng mặt đầy tò mò nhìn Lý Nguyên, muốn biết Lý Nguyên có thể suy tính ra hắn tìm đến Lý Nguyên vì chuyện gì không.
Tiểu Quách, Đồng Tương Ngọc cũng đều tò mò nhìn Lý Nguyên.
“Lý Nguyên, ngươi suy tính xem, xem Lão Hình tìm ngươi có chuyện gì.”
Tiểu Quách thúc giục Lý Nguyên.
Lý Nguyên ăn hạt dưa xong, mới bình tĩnh hỏi Lão Hình: “Có phải chuyện liên quan tới Dương Tuệ Lan không?”
“Tuệ Lan?”
Đại Chủy vốn đang ở trạng thái chết máy, nghe thấy ba chữ “Dương Tuệ Lan”, giống như mở công tắc, thoáng chốc khôi phục tinh thần.
Chỉ thấy hắn vội chạy vào đại sảnh, hỏi Lão Hình: “Tuệ Lan làm sao? Có tin tức liên quan tới nàng hả?”
Hình bộ đầu mặt đầy kinh ngạc nhìn Lý Nguyên, thán phục nói: “Lý công tử quả nhiên liệu sự như thần, đúng là chuyện liên quan tới Dương Tuệ Lan.”
Thấy Lý Nguyên lại tính đúng, Tiểu Quách, Đồng Tương Ngọc, Lữ Tú Tài, Tiểu Bối vô cùng kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận