Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 960 - Ngươi thông minh, cũng nên nạp tiền!

Đại Tự Tại âm thầm thở dài, nàng nói với Lý Tú Ninh: “Tú Ninh, ngươi không nên làm khó Lý tiền bối, đây vốn dĩ chính là chuyện của Đại Tự Tại Cung, không liên quan đến Lý tiền bối.”
Nàng nói với Đại Thế Chí: “Chúng ta đi hư không giải quyết ân oán sao.”
Đại Thế Chí nghe thấy Đại Tự Tại gọi Lý Nguyên, trong lòng lập tức hiện lên một chút nghi ngờ.
Tại sao Đại Tự Tại gọi nam tử trẻ tuổi là tiền bối?
Dù gì Đại Tự Tại cũng là cao thủ tuyệt thế Chuẩn Thánh sơ kỳ, ở tam giới cũng được cho là nhân vật có danh tiếng một phương, có thể làm tiền bối của nàng, vậy không thể như đại năng tuyệt thế vĩnh cổ như Trấn Nguyên Tử Nhiên Đăng Phật chủ mới có tư cách này?
Ngay cả Như Lai còn không xứng.
Nàng vừa âm thầm liếc mắt đánh giá Lý Nguyên, vẫn không phát hiện bất cứ dị thường nào.
Đối phương chính là người bình thường không có tu vi.
Ngoài Thánh Nhân, nàng không cảm thấy có người có thể đủ sức giấu diếm dò xét của mình.
Nhưng rất hiển nhiên, chắc chắn nam tử trẻ tuổi không phải thánh nhân.
Nghĩ mãi không rõ, Đại Thế Chí cũng không có quá rối rắm, coi như Đại Tự Tại quá khẩn trương, vì vậy bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ.
Trong nội tâm nàng chuyển động các loại ý niệm trong đầu, chẳng qua trên mặt lại không lộ ra vẻ chần chờ, bình tĩnh nói với Đại Tự Tại: “Sớm dứt khoát như vậy, sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Đi theo ta.”
Nói xong, nàng lập tức xoay người đi về phía cửa.
Khi đi tới màn cửa, nàng duỗi tay chộp một cái, bắt Phong Linh trong tay.
Đây cũng là Tiên Thiên linh bảo cực phẩm, lúc nàng tiến vào đã phát hiện, hiển nhiên không bỏ qua.
Nàng kéo một chút, ôi, lại không kéo đứt dây thừng hệ Phong Linh.
Trong lòng vừa động, một ngọn gió như lưỡi dao lập tức chém ở trên dây thừng.
Trong dự đoán của nàng, chắc chắn dây thừng sẽ bị đao phong cắt đứt dễ dàng.
Song, chỉ thấy đao phong chém về phía dây thừng, nhưng cho đến khi đao phong biến mất, dây thừng lại hoàn hảo như cũ.
Đừng nói bị chém đứt, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.
Đại Thế Chí lập tức kinh ngạc, nàng vội vàng thi triển Thiên Nhãn thuật, nhìn về phía dây thừng.
Sau đó lại lấy ra một đao phong chém tới.
Dưới bầu trời, nàng chỉ thấy sau khi dây thừng và phong đao gặp nhau, lập tức bắn ra tử quang chói lóa.
Phong đao dễ dàng bị tử quang đâm nát.
Sợi dây thừng lại là một Tiên Thiên linh bảo cực phẩm!
Đại Thế Chí vui mừng như điên.
Chỉ cảm thấy hôm nay vận khí quá tốt, chẳng những bắt được nhóm người Đại Tự Tại, hơn nữa còn tìm được hai Tiên Thiên linh bảo cực phẩm.
Có thể nói là vân cái hoa đình, hồng phúc tề thiên.
Đại Tự Tại thấy Đại Thế Chí lại muốn trộm Phong Linh của Lý Nguyên, trong lòng vừa động, lập tức cảm thấy, chuyện chỉ sợ còn có bước ngoặt.
Mà nhóm người Vân Hà, Vân Lam lại dùng một vẻ mặt kẻ ngu nhìn Đại Thế Chí.
Lại dám trộm đồ vật của Lý Nguyên, đây không phải là muốn chết sao?
Phải biết rằng, ngay cả tồn tại như Đạo Tổ cũng gọi Lý Nguyên là tiền bối!
Đại Thế Chí chú ý tới vẻ mặt nhóm người Đại Tự Tại, trong lòng không khỏi hiện lên một chút kỳ quái.
Tại sao các nàng tại sao muốn dùng loại ánh mắt như vậy nhìn ta?
Cảm giác giống như nhìn kẻ ngu.
Chẳng lẽ các nàng bị Tiên Thiên linh bảo trên màn cửa kinh ngạc? Đúng, nhất định là như vậy.
Đại Tự Tại buông xuống nghi ngờ, trong lòng vừa động, đang muốn hủy mành cửa.
Ngay vào lúc này, đột nhiên nàng nghe thấy âm thanh một nam tử lọt vào trong tai.
“Ta nói, ngươi đừng có hành động rõ ràng như tên trộm nhỏ được không?”
Lý Nguyên nhìn Đại Thế Chí, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Ngươi nói ngươi muốn giải quyết ân oán với Đại Tự Tại, vậy thì giải quyết ân oán tử tế, lại còn nổi cơn trộm Phong Linh của hắn.
Hắn vốn dĩ không muốn để ý tới Đại Thế Chí, kết quả không nghĩ tới Đại Thế Chí lại chẳng chịu mở mắt, khiến hắn không mở miệng không được.
Đại Thế Chí nhìn Lý Nguyên, ngoài ý muốn nói: “Phong Linh này là của ngươi?”
Lý Nguyên: “Chuyện rõ ràng như vậy, còn phải hỏi sao? Ngươi thông minh, cũng nên nạp tiền rồi!”
Đại Thế Chí không để ý đến Lý Nguyên giễu cợt, nàng thản nhiên nói: “Phong Linh có duyên với ta, sau này sẽ là của ta.”
Ánh mắt nhóm người Đại Tự Tại, Vân Lam nhìn Đại Thế Chí đã biến thành đáng thương và đồng tình.
Đây, thật là một kẻ muốn chết! Lợi hại!
Bội phục!
Đại Thế Chí nhìn thấy vẻ mặt nhóm người Đại Tự Tại, trong lòng càng kỳ quái.
Đám người có bệnh, còn muốn bị ta giết, tại sao dáng vẻ nhìn ta lại đồng tình?
Thật là có bệnh!
Lý Nguyên thấy dáng vẻ Đại Thế Chí đúng tình hợp lý, không khỏi lắc đầu, hắn nói với Hồng Quân:
“Quả nhiên đệ tử của Tây Phương Nhị Thánh thu nhận kế thừa truyền thống hai người, da mặt dày, đủ vô sỉ.” Hồng Quân cười xấu hổ.
“Khiến tiền bối chê cười.”
Hắn không khỏi có phần hối hận nhận hai đồ đệ Chuẩn Đề và Tiếp Dẫn.
Lại liên lụy đến hắn.
Đáng chết!
Đại Thế Chí thấy Lý Nguyên lại dám vũ nhục Tây Phương Nhị Thánh, sắc mặt không khỏi thay đổi lớn, lập tức giận tím mặt nói: “Ngươi thật to gan, lại dám chửi bới Thánh Nhân, chẳng lẽ không sợ vạn kiếp bất phục sao?”
Nhóm người Đại Tự Tại, Vân Hà thấy Đại Thế Chí lại dùng giọng điệu như thế nói chuyện với Lý Nguyên, da mặt không khỏi run lên.
Chỉ cảm thấy ổn rồi.
Xem ra quay đầu lại có thể trở về thu phục Đại Tự Tại Cung.
Bởi vì sau này có thể sẽ không còn gặp lại Đại Thế Chí nữa!
Đại Thế Chí vừa mới dứt lời, thấy mấy người Nữ Oa, Hậu Thổ, Ðát Kỷ, Tiểu Tê Tử nghe thấy động tĩnh, vừa ăn khoai tây chiên, uống coca, vừa chậm rãi đi ra từ sau viện.
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Trong tay Hậu Thổ cầm một bọc khoai tây chiên, tò mò hỏi.
“Ai muốn vạn kiếp bất phục? Nấc.”
Lúc Nữ Oa nói chuyện, bởi vì nhấp một hớp cola, kết quả ợ nấc, nhìn cực kỳ không có hình tượng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận