Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2104 - Đánh một cái, xe đạp biến mô tô!!

Trong tinh hải Hồng Mông, hắn còn thấy hai Hỗn độn linh căn kết đầy trái xoài và trái vải, đứng ngạo nghễ hư không, khí tức Hỗn độn không gì sánh kịp, uy áp chư thiên.
Cũng có vô số Hỗn độn linh căn, kì trân dị thảo, nở rộ quang mang......
Lúc này Đại Thanh Tùng mới phát hiện, sân này lại là từ một mảnh tinh hải Hồng Mông tạo thành.
Hoa cỏ cây cối trong viện này, vậy mà cũng không phải là phàm vật, mà là Hỗn độn linh căn.
Còn có một chuyên một ngói của khách điếm này cũng đều tản ra hỗn độn linh quang, có vẻ cực kỳ bất phàm.
Thì ra, hệ thống không bị lỗi.
Trong sân này, thật sự sở hữu lượng lớn Hỗn độn linh căn, hỗn độn linh tài.
Đại Thanh Tùng rất hối hận.
Hận không thể rút cho bản thân hai cái miệng.
Mé.
Sao bản thân không thể sớm một chút phát hiện chỗ bất phàm của cái viện này?
Nếu sớm phát hiện một chút, có lẽ sẽ không dễ dàng đắc tội Lý Nguyên, tu vi của ta cũng sẽ không bị Lý Nguyên đoạt đi.
Thật ra, chủ yếu vẫn là trách từ sau khi Đại Thanh Tùng nhìn thấy Lý Nguyên, vẫn đặt lực chú ý trên người Lý Nguyên.
Sau đó lại bị các loại sự việc làm khiếp sợ.
Bởi vậy căn bản là không kịp chú ý tới hoàn cảnh chung quanh.
“Đinh, kiểm tra đo lường được phụ cận có lượng lớn Hỗn độn linh căn, hỗn độn linh tài, kí chủ có tiến hành thế chấp hay không?”
Hệ thống lại hỏi Đại Thanh Tùng.
Đại Thanh Tùng bất đắc dĩ trợn mắt xem thường.
Đại ca, ngươi cảm thấy ta có thể sử dụng mấy thứ này thế chấp sao?
Ta còn chưa muốn chết.
Đúng rồi, sao tu vi của ta còn chưa biến mất?
Đại Thanh Tùng mới vừa nghĩ như vậy, đột nhiên, hắn phát hiện bản thân lại mất đi liên hệ với phân thân nguyên thần.
Rốt cuộc hắn không cảm nhận được tình hình trong viện......
Ngay sau đó, bản thể Đại Thanh Tùng cảm nhận được, khí tức của bản thân, máu huyết cốt cách của bản thân trở nên vô cùng yếu.
Ngay cả thần thức của bản thân, hắn cũng không thể cảm ứng được.
Hắn vậy mà thật sự biến thành một phàm phu tục tử rõ đầu rõ đuôi.
Phát hiện bản thân mất đi tất cả tu vi, nhục thân cũng trở nên vô cùng yếu.
Đại Thanh Tùng có vẻ rất bất đắc dĩ.
Không ngờ, cố gắng mấy vạn năm, cứ như vậy hóa thành tro tàn.
Dịch Chí Bình hại người không nhẹ!
Phần thưởng, ta không thể không dạy dỗ ngươi một chút.
Nghĩ đến Dịch Chí Bình, Đại Thanh Tùng đột nhiên nghĩ tới cái gì.
Chỉ thấy hắn vội vàng nín thở ngưng thần, muốn tiến hành liên hệ với mấy vạn người phát ngôn kia của bản thân.
Nhưng mà, hắn cố gắng một phen, phát hiện bản thân rốt cuộc không thể liên hệ với những người phát ngôn này nữa.
Xong rồi, thật là giỏ trúc múc nước công dã tràng rồi!
Ngay lúc vẻ mặt Đại Thanh Tùng uể oải, đột nhiên, hắn chú ý tới hoàn cảnh giờ phút này của bản thân, vẻ uể oải trên mặt, nhất thời trở nên ngày càng nghiêm trọng.
Thậm chí còn mang theo một tia tuyệt vọng.
Chỉ thấy chung quanh núi cao hiểm trở, độc chướng tràn ngập, trong rừng mãnh thú chạy khắp nơi, trong cây khô độc trùng mãng xà chiếm cứ, một dáng vẻ mãng hoang.
Thì ra, vừa rồi, lúc hắn rời khỏi Ly Sơn học viện, nghĩ phải cách Đại Đường càng xa càng tốt, vì thế liền đi tới trong nơi độc chướng tràn ngập, hoang tàn vắng vẻ, dãy núi trập trùng núi non trùng điệp này.
Trước đó, hắn là thiên đạo chí tôn, hoàn cảnh này, đương nhiên không có chút ảnh hưởng đối với hắn.
Nhưng giờ phút này, hắn biến thành một phàm nhân, đứng ở nơi mãnh thú tàn sát bừa bãi, yêu quái hoành hành này, Đại Thanh Tùng cảm thấy được, chỉ sợ bản thân sống không qua ngày mai.
Rốt cục hắn hiểu được, trước đó lúc Lý Nguyên nghe thấy hắn muốn dùng tu vi trao đổi hệ thống, vì sao biểu cảm có thể kỳ quái như vậy.
Hiển nhiên, Lý Nguyên chú ý tới, khốn cảnh sau khi hắn không có tu vi.
Huhuhu, xem ra lần này thật sự là tặng nhiều khiết thiếu.
Đúng lúc này, Đại Thanh Tùng thấy chung quanh có một mãnh hổ, hai sài lang đã chú ý tới hắn, gấp đến độ nhất thời sắp muốn khóc.
Ta nên trốn như thế nào đây!
“Lý đại ca, Lý ba ba, Lý gia gia, Lý tổ tông, ta không muốn trao đổi, có thể đổi tu vi của ta trở về hay không? Thật sự sắp chết người đó!”
Trong lòng Đại Thanh Tùng điên cuồng hò hét......
Nhưng mà, Lý Nguyên căn bản không để ý tới tiếng hét của Đại Thanh Tùng.
Muốn đổi thì đổi, không muốn đổi thì không đổi, trên đời này nào có loại chuyện tốt này?
Hắn cứ từ từ hưởng thụ chuyến đi kích thích này đi!
Lý Nguyên thu ánh mắt từ trên người Đại Thanh Tùng trở về, sau đó nhìn Dịch Chí Bình, mặt không chút thay đổi.
Về phần phân thân nguyên thần của Đại Thanh Tùng, trong nháy mắt Lý Nguyên thu đi tu vi của đối phương, tất cả đồng thời biến mất.
Dịch Chí Bình thấy chủ nhân đột nhiên biến mất, lại chú ý tới ánh mắt của Lý Nguyên, nhất thời có vẻ rất khẩn trương không yên, lo sợ bất an.
Hắn không biết, chờ đợi bản thân, chính là kết cục gì?
Vốn dĩ, hắn muốn quỳ xuống cầu xin Lý Nguyên tha thứ.
Nhưng mà, vừa muốn quỳ xuống, hắn phát hiện bản thân hiện giờ đã không có hai chân.
Vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ, lúc này hắn mới nhớ tới, bản thân hiện giờ không phát ra âm thanh.
Ô ô ô, ta quá bi thảm mà!
Muốn báo thù rửa hận nhiều năm như vậy, không ngờ, lại tự rước lấy nhục.
Lý Nguyên hỏi Tiểu Long Nữ bên cạnh: “Ngươi nghĩ muốn làm thế nào xử trí hắn?”
Dịch Chí Bình nghe vậy, không khỏi ném ánh mắt về phía Tiểu Long Nữ, trong ánh mắt tràn ngập cầu xin.
Tiểu Long Nữ thấy Lý Nguyên hỏi bản thân, vốn dĩ nàng muốn trực tiếp cho Lý Nguyên kết quả tính mạng của Dịch Chí Bình.
Nàng đối với giết người, cũng không có gánh nặng tâm lý gì.
Nhưng mà, nàng vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghĩ đến một việc.
Giết Dịch Chí Bình như vậy, có phải rất tiện nghi cho hắn hay không?
Vì thế, nàng hỏi Lý Nguyên: “Hiện tại hắn như vầy, là vĩnh viễn cũng không cách nào khôi phục sao?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận