Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1228 - Yến đại hiệp nói, một ngụm nước bọt phun một cây đinh! (2)

Còn vừa rồi nói đánh chết cũng sẽ không ra tay, cái đó, ta đã nói sao?
Chắc chắn các ngươi đã nghe nhầm rồi!
Yến đại hiệp ta chưa bao giờ giúp người mà vui như vậy!
Lý Nguyên: “Yên tâm, nói lời giữ lời.”
Điện thoại di động đã bị Yến Xích Hà sờ qua, nên Lý Nguyên đã sớm quyết định không cần nữa.
Chi bằng lợi dụng đồ bỏ đi vậy.
Yến Xích Hà thấy Lý Nguyên đồng ý thì lập tức vui sướng lấy điện thoại di động ra đánh giá mấy cái, chỉ cảm thấy thích không nỡ buông tay.
“Yên tâm, ngày mai sẽ đào hộp tro cốt giúp ngươi.”
Nói xong, hắn vội vàng trở lại phòng mình chơi điện thoại di động.
Giờ phút này, Nhiếp Tiểu Thiến vẫn cảm thấy có chút mộng ảo.
Vừa rồi suýt chút nữa bị chưởng tâm lôi của Yến Xích Hà làm tổn thương, kết quả đảo mắt, Yến Xích Hà lại chuẩn bị cứu nàng.
Sự thay đổi này hơi lớn rồi đó.
Nhưng nàng hiểu được, tất cả đều là công lao của Lý Nguyên.
Nàng cũng đã nghe qua điện thoại, nên biết sự quý giá của điện thoại.
Đây chính là bảo vật lão lão ngưỡng mộ mà không mua nổi.
Không ngờ, vì cứu ta, hắn lại nỡ dùng bảo vật quý giá như vậy trao đổi với người khác.
Xem ra hắn vẫn rất quan tâm ta.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Tiểu Thiến chỉ cảm thấy trong lòng cứ như uống mật ngọt.
“Chẳng phải ngươi nói không giúp ta sao? Tại sao lại bảo tên râu rậm cứu ta? Khẩu thị tâm phi.”
Nàng hơi thẹn thùng hỏi Lý Nguyên…
Lý Nguyên giải thích: “Ta không khẩu thị tâm phi, là tên râu rậm cứu ngươi, không phải ta.”
Ánh mắt Nhiếp Tiểu Thiến nhìn Lý Nguyên tràn đầy ý cười: “Ngươi không cần che giấu, nếu không phải ngươi dùng điện thoại để trao đổi thì sao tên râu rậm đó có thể đồng ý cứu ta?”
Lý Nguyên: “Điện thoại là vì bị tên râu rậm đụng vào, ta chê bẩn, cho dù không cho hắn thì cũng sẽ vứt đi, cho nên lúc này mới lợi dụng một chút.”
Nhiếp Tiểu Thiến hoàn toàn không tin lời giải thích của Lý Nguyên: “Điện thoại quý giá như vậy, đâu thể nào bị người khác đụng một cái là ném đi chứ?”
Lý Nguyên: “Ta có bệnh sạch sẽ.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Dù có sạch sẽ đến đâu cũng không thể bại gia như vậy?”
Nàng thấy Lý Nguyên còn muốn nói cái gì đó thì lập tức giành trước nói: “Tóm lại, ngươi không cần giải thích nữa, giải thích chính là che giấu, ta đã biết tâm ý của ngươi, đợi ta thoát khỏi khó khăn thì sẽ báo đáp ân tình của ngươi.”
Nói xong lời cuối cùng, âm thanh của nàng lập tức trở nên mềm nhũn, vẻ mặt còn thẹn thùng.
Lý Nguyên nói chân thành: “Thật sự không cần báo đáp. Hơn nữa, ngươi cũng không báo đáp được gì đâu.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Sao lại không báo đáp được, ta làm nha hoàn cho ngươi, chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày.”
Lý Nguyên ghét bỏ nói: “Làm nha hoàn của ta, năng lực và nhan sắc của ngươi yếu quá nhiều rồi.”
Nhiếp Tiểu Thiến thấy Lý Nguyên lại chê năng lực và nhan sắc của nàng yếu thì lập tức cạn lời, ngươi nói năng lực của ta yếu thì ta còn nhận, nhưng ngươi nói nhan sắc ta yếu, dối lòng quá đi.
Chỉ cần mắt không mù, cũng không nói giá trị nhan sắc của ta yếu!
Nàng chửi bới Lý Nguyên: “... Có phải yêu cầu của ngươi đối với nha hoàn quá cao hay không?”
Lý Nguyên đương nhiên nói: “Muốn làm nha hoàn của ta, đương nhiên yêu cầu phải cao rồi.”
Nhiếp Tiểu Thiến hỏi: “Vậy ngươi có nha hoàn không?”
Lý Nguyên gật đầu nói: “Có.”
Nhiếp Tiểu Thiến bất ngờ nói: “Vậy mà lại có? Lẽ nào bọn họ mạnh hơn ta, đẹp hơn ta sao?”
Lý Nguyên: “Điều này còn cần phải hỏi sao?”
“Ha ha, ngươi cứ khoác lác đi.”
Nhiếp Tiểu Thiến tất nhiên không tin.
Đẹp hơn nàng, mạnh hơn nàng thì sao có thể làm nha hoàn cho người khác?
Lẽ nào là vì ngươi đẹp trai sao?
Bởi vậy nàng không cần nghĩ, đã nhận định Lý Nguyên đang khoác lác.
Nhiếp Tiểu Thiến không còn đắn đo về chuyện nha hoàn nữa.
Nàng lấy một cái ghế ngồi bên cạnh Lý Nguyên, sau đó nâng mặt lên, tò mò hỏi Lý Nguyên: “Ngươi là người ở đâu?”
Lý Nguyên suy nghĩ: “Quê hương Trái Đất, hiện đang sống ở Tiên Đường Trường An.”
Nhiếp Tiểu Thiến: “Vậy ngươi cưới vợ chưa?”
Lý Nguyên: “Chưa.”
Nhiếp Tiểu Thiến thấy Lý Nguyên lắc đầu, trong lòng không khỏi vui mừng.
Nàng lại hỏi: “Trong nhà ngươi gồm có những ai?”
Lý Nguyên: “Một muội muội, một con gái.”
Con gái?
Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc nhảy dựng lên khỏi ghế: “Không phải ngươi chưa kết hôn sao, sao lại có con gái?”
Lý Nguyên liếc Nhiếp Tiểu Thiến một cái: “Con gái nuôi không được sao?”
“Thì ra là con gái nuôi!”
Nhiếp Tiểu Thiến hơi ngượng ngùng gãi đầu: “Thất thố, thất thố rồi.”
“Cảm giác tuổi của ngươi cũng không lớn, hơn nữa vẫn chưa kết hôn, sao có thể nhận một đứa con gái nuôi chứ?”
Nhiếp Tiểu Thiến hơi kỳ lạ hỏi.
“Sao ngươi lại có nhiều câu hỏi như vậy?”
“Người ta tò mò mà.”
Nhiếp Tiểu Thiến đợi đến khi trời sắp sáng, lúc này mới lưu luyến nói lời tạm biệt với Lý Nguyên rồi rời khỏi sương phòng.
Nhiếp Tiểu Thiến rời đi không lâu thì Ninh Thái Thần lập tức tỉnh lại.
Hắn nhìn bản thân có chút kỳ lạ: “Tại sao ta lại ngủ ở đây vậy?”
Hắn thấy Lý Nguyên vẫn ngồi trên ghế đọc sách thì lập tức kinh ngạc nói: “Đêm qua Lý huynh không ngủ sao?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không.”
Lúc nói chuyện, chỉ thấy Yến Xích Hà bước vào.
Ninh Thái Thần thấy dáng vẻ của Yến Xích Hà thì trực tiếp phun ra ba lít máu già, vẻ mặt nghẹn họng, phì cười không ngừng.
“Cái đó, ngươi, ngươi…”
Thì ra là Yến Xích Hà mặc trang phục nữ.
Phối hợp với bộ râu dài và khuôn mặt già nua dầu mỡ của hắn, thật sự làm cho người ta cay mắt.
Yến Xích Hà ra vẻ bình tĩnh nói: “Ta đã nói thua được chịu được, không phải chỉ là mặc trang phục nữ thôi sao? Điều này cũng không có gì là không thể chấp nhận.”
Hắn nói với Lý Nguyên:
“Ngươi nhìn cho rõ đi, ta đã mặc trang phục nữ, hiện tại ta đến huyện thành dạo một vòng thì đánh cược sẽ xong.”
Lý Nguyên nhịn cười, nhắc nhở: “Lúc trở về, đừng quên bới hộp tro cốt của Nhiếp Tiểu Thiến ra.”
Yến Xích Hà: “Yên tâm, không quên được, đợi sau khi đến huyện thành dạo một vòng thì ta sẽ đi bới.”
Ninh Thái Thần do dự nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận