Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1024 - Lý Nguyên rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

Dương Mi đạo nhân tỏ ra bất đắc dĩ mà lắc đầu.
“Đã đến lúc này rồi mà còn không chịu chủ động cầu xin tha thứ, lại vẫn muốn uy hiếp Lý tiền bối, đúng là hết thốc chữa.”
Lý Nguyên nhìn Mộng Yểm, thản nhiên nói: “Ngươi có tin không, Thần Niệm mà ngươi nói, nếu như kẻ đó đến được Hồng Hoang thì người đầu tiên muốn giết chính là ngươi.”
“Sao Thần Niệm đại nhân lại sẽ giết ta?” Mộng Yểm tất nhiên là không tin.
Lý Nguyên chế giễu nói: “Ngươi cho rằng, hắn lại không biết chuyện ngươi muốn nuốt riêng Hỗn Độn Chí Bảo?”
Mộng Yểm nghe vậy, suýt chút nữa hoảng sợ đến từ dưới đất nhảy dựng lên.
Nàng không nghĩ ra, tại sao Lý Nguyên lại biết chuyện nàng muốn nuốt riêng Hỗn Độn Chí Bảo?
Dù sao đây cũng chỉ là suy nghĩ của nàng mà thôi, căn bản chưa có nói ra thành lời?
Thậm chí đến ngay cả suy nghĩ của nàng mà cũng biết, cái người này thật sự đáng sợ quá rồi?
Còn nữa, hắn nói Thần Niệm đại nhân cũng biết.
Chẳng lẽ, Thần Niệm đại nhân để lại chiêu bí mật trên người ta?
Nghĩ tới đây, Mộng Yểm liền không nhịn được run rẩy một cái.
Cách Thần Niệm đại nhân xử lí phản đồ, nàngđã được tận mắt chứng kiến qua.
Đó thực sự là sống không bằng chết!
“Soạt!”
Trong lúc Mộng Yểm còn đang bồn chồn sợ hãi, đột nhiên trên người của nàng có thêm một sợi dây xích.
Chính là Pháp Tắc Chi Liên lúc trước nàng dùng để trói Nữ Bạt.
Chỉ là cái Pháp Tắc Chi Liên mà Lý Nguyên tạo ra còn cao cấp hơn cái của Mộng Yểm.
Ngưng tụ pháp tắc càng cao thâm hơn.
Pháp Tắc Chi Liên trói cả người Mộng Yểm lại, sau đó trên xích sắt đột nhiên sinh ra vô số Pháp Tắc Cương Châm, cắm vào người Mộng Yểm quanh thân, còn có cả linh hồn.
Giống như lúc trước nàng làm với Nữ Bạt.
“A...”
Đau đớn vô tận gần như nuốt chửng hết ý chí Mộng Yểm, tiếng kêu rên thê thảm dường như có thể xé rách thời gian.
Khuôn mặt xinh đep của Mộng Yểm vì đau khổ mà vặn vẹo đến biến hình, gân xanh xuất hiện trên khuôn mặt, nhìn qua giống như ác quỷ dữ tợn đáng sợ.
Những cái cương châm kia, mỗi cái đều đại biểu cho những pháp tắc cực hình khác nhau.
Ví dụ như, có cương châm là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, có cương châm là Xâm Hồn Hàn Băng, có cương châm là Quát Cốt Cương Phong, có cương châm là Thôn Phệ Chi Cổ, có cương châm là Phệ Hồn Chi Độc...
Chỉ là cần một loại pháp tắc cực hình trong đó là có thể khiến cho đại đa số tu sĩ chịu muôn vàn đau đớn, cảm thấy sống không bằng chết.
Mà những loại pháp tắc cực hình khác nhau này lại đồng thời sử dụng trên người một người, đau khổ đối phương phải chịu đựng quả thực không thể dùng lời nói mà hình dung được.
Có mạnh mẽ như Thánh Nhân thì lúc này cũng đau đớn đến gào khóc, không có hình tượng lăn lộn trên mặt đất, đồng thời phát ra những âm thanh kêu rên thê thảm cùng cầu xin tha thứ.
Không phải cầu xin buông tha cho nàng, mà là cầu xin giết nàng đi!
“A, mau giết ta đi, ta không chịu nổi!”
“Cầu xin các ngươi, giết ta đi!”
“...”
Cho tới giờ khắc này Mộng Yểm mới tin tưởng một sự thật, thực lực của Lý Nguyên thật sự sâu không lường được.
Nàng không nghĩ ra, vì sao Hồng Hoang còn có cường giả mạnh đến bậc này tồn tại?
Đẳng cấp của Hồng Hoang không phải còn kém một bậc so với Mãng Hoang hay sao?
Nếu hắn mạnh như vậy, tại sao không đi Tam Thập Tam Thiên đối phó Hoàng Triều, Viên Chiến mấy người cấp Chí Tôn, hoặc là trực tiếp đấu pháp với Thần Niệm đại nhân?
Mà lại ở trong cái khách điếm nát này làm gì?
Kết quả khiến cho ta đắc tội!
Hu hu hu, ta cũng xui xẻo quá rồi!!
Thì ra, Hồng Hoang không phải đất lành của ta, mà là ác mộng của ta!
Không biết kết cục nào đang đợi ta?
Trong lòng Mộng Yểm tràn đầy sự sợ hãi vô tận.
Nữ Bạt nhìn Mộng Yểm phải chịu nỗi đau mà nàng phải chịu lúc trước, trong lòng nhất thời sinh ra một loại cảm giác sung sướng, cũng sinh ra một laoij cảm xúc khấc biệt với Lý Nguyên.
Có phải Lý công tử vì muốn báo thù cho ta nên hiện tại mới dùng cực hình giống như vậy để trừng phạt Mộng Yểm?
Nghĩ tới đây, Nữ Bạt lập tức cảm thấy trái tim ấm áp.
Lý Nguyên để mặc Mộng Yểm kêu rên trên mặt đất, hắn không chút hoang mang tiếp tục thưởng thức trà thơm.
Thế mà lại dám coi hắn thành gã sai vặt, trông giữ thú cưỡi.
Lý Nguyên rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Tiểu Tê Tử bình tĩnh nhìn tình cảnh bi thảm của Mộng Yểm, nhưng không sinh ra bất cứ chút đồng tình nào đối với Mộng Yểm, ngược lại còn cảm thấy hả lòng hả dạ.
Hành vi đối phương lấy Nữ Bạt để uy hiếp nàng trước đây, khiến nàng rất tức giận.
Dương Mi đạo nhân càng không có biểu cảm gì, chỉ tham lam uống trà Ngộ Đạo.
“Cha chuẩn bị trừng phạt nàng thế nào?”
Tiểu Tê Tử đợi được một lúc, tò mò hỏi cha.
Lý Nguyên suy nghĩ rồi bất chợt búng tay một cái, biến Mộng Yểm thành một tác phẩm điêu khắc khom người, một mặt đầy nét cười.
Sau đó đặt nàng ở cửa.
Làm một bức tượng dùng để thu hút khách hàng.
Mặc dù Mộng Yểm đã biến thành bức tượng điêu khắc, nhưng nỗi đau phải chịu đựng không những không chấm dứt, ngược lại còn trở nên đau đớn tột cùng.
Bởi vì nàng hiện tại vẫn đang chịu sự đâm chọc của cương châm pháp tắc, nhưng lại không thể phát ra nửa lời, không thể động đậy một chút nào.
Loại cảm giác này giống như có hàng ngàn con kiến bò trên người, nhưng lại không cách nào gãi được.
Tưởng tượng thôi da đầu đã ngứa ngáy.
Kỳ lạ là biểu cảm của bức tượng lại là một mặt đầy nét cười.
“y da.”
Tiểu Tê Tử nhìn thấy Mộng Yểm biến thành bức tượng điêu khắc, đột nhiên nhớ ra gì đó, hét lớn: “Bí Tịch Công Pháp nàng sao chép cho ta còn chưa đưa cho ta đấy.”
Lý Nguyên chỉ vào một chiếc ngọc bội trên sàn, nói: “Này, đó không phải sao?”
Hóa ra vừa rồi lúc Mộng Yểm đau đớn quằn quại trên sàn nhà đã đánh rơi ngọc bội.
Tiểu Tê Tử nhanh chóng nhặt ngọc bội lên, sau đó giao cho Nữ Bạt, nói: “Nữ Bạt tỷ tỷ, ngươi xem, trong đây có phải là công pháp của ngự thư phòng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận