Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1753 - Cha Hoàng Dung đến rồi! (2)

Hoàng Vô Tà nhìn chằm chằm cổng thành, trong mắt lóe lên vẻ nghiêm trọng và nghi hoặc.
Hắn hỏi Hoàng Dung: “Người này là ai? Ta vậy mà dò xét không ra tu vi của nàng!”
Hoàng Dung: “Nàng tên Tiểu Tê Tử, nữ nhi của lão bản ta. Tu vi của nàng quả thật hơi kỳ quái, khí tức khiến người ta không đoán được, linh lực khiến người ta dò xét không rõ. Chỉ là không nghĩ tới, vậy mà ngay cả cha cũng dò xét không ra tu vi của nàng.”
“Lão bản?”
Hoàng Vô Tà ngạc nhiên hỏi: “Ngươi còn có lão bản? Lão bản gì cơ?”
Hoàng Dung: “Ặc, lão bản khách điếm, trong khoảng thời gian này, ta ở khách điếm làm chạy bàn.”
Hoàng Vô Tà nghe vậy, mặt đều đen thành than đá.
Hắn cạn lời nói: “Công chúa Bách Hoa đảo ngươi không làm, lại chạy tới nơi này làm chạy bàn, rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào? Chẳng lẽ cuộc sống của ngươi lúc trước quá an nhàn, cho nên mới ra ngoài tìm ngược?”
Đối mặt với lời oán giận của cha, Hoàng Dung cười ‘hì hì’ nói: “Hì hì, khách điếm bọn ta không làm ăn, làm chạy bàn rất thoải mái, mỗi ngày có ăn có uống, có nơi nghỉ ngơi, ta chỉ cần rửa một cái chén, quét dọn vệ sinh là được, quả thực dễ chịu vô cùng, cùng tìm ngược hoàn toàn là hai việc khác nhau.”
Hoàng Vô Tà phát hiện, chính mình càng ngày càng không hiểu nổi mạch não của nữ nhi nữa.
Mỗi ngày phải rửa chén, còn phải quét dọn vệ sinh, thế mà nói là dễ chịu.
Đầu nữ nhi không có bệnh đâu nhỉ?
Không phải là bị người ta thi tà thuật rồi chứ?
Nghĩ tới đây, Hoàng Vô Tà lập tức dùng thần thức âm thầm dò xét nguyên thần của nữ nhi.
Ặc, không phát hiện vết tích nữ nhi bị người ta thi triển tà pháp?
Thực sự kỳ quái!
Hoàng Vô Tà nhịn xuống nghi hoặc, hắn nói với nữ nhi: “Đi thôi, cùng cha trở về Bách Hoa đảo.”
Hoàng Dung vội la lên: “Không phải ta đã nói rồi sao? Nữ nhi không muốn trở về.”
Hoàng Vô Tà cứng rắn nói: “Việc này không phải do ngươi.”
Hoàng Dung thở phì phò nói: “Sao cha lại bá đạo như vậy!”
Hoàng Vô Tà: “Ta là cha ngươi, ngươi đương nhiên phải nghe ta.”
Hoàng Dung tủi thân nói: “Ngươi, ngươi không nói đạo lý.”
Hoàng Vô Tà dửng dưng nói: “Cha không nói đạo lý chỗ nào? Ngươi nói nếu ngươi lăn lộn tốt, ta tự nhiên sẽ không quản ngươi, nhưng ngươi lại lăn lộn thành chạy bàn, nếu ta không quản ngươi, đợi thêm hai năm nữa, chỉ sợ ngươi sẽ lăn lộn thành ăn mày.”
Hoàng Dung cạn lời lời nói: “Ta kém cỏi như vậy hả?”
Hoàng Vô Tà: “Ngươi nói thử xem? Đừng nói nhảm nữa, mau cùng ta ra khỏi thành thôi, trong mỗi đại thành thị trong biên cảnh Tiên Đường, đều bố trí vô số tuyệt thế đại trận, lại còn không được phép phi hành, ta không quá thích ở lại chỗ này.”
Điều này làm cho Hoàng Vô Tà cảm thấy không tự do, không có cảm giác an toàn.
Hoàng Dung thấy cha nhất định phải đưa nàng về Bách Hoa đảo, trong lòng rất buồn phiền.
Trở về, thì sẽ không gặp được Lý Nguyên nữa, cũng không ăn được mỹ thực Lý Nguyên nấu nữa, cũng không ăn được quả xoài và quả vải ngon đến nhập hồn nữa, cũng không được ngủ trong đệm chăn còn mềm mại hơn lông vũ nữa.
Cho nên, nàng không muốn trở về.
Bách Hoa đảo thực sự quá vắng lặng.
Mắt Hoàng Dung chuyển động, tức khắc đến một cái chủ ý.
Nàng mở miệng nói với cha: “Ta vẫn không thể theo ngươi, thực ra nói thật cho ngươi biết, ta làm chạy bàn, là vạn bất đắc dĩ.”
“Cái gì gọi là bất đắc dĩ?”
Hoàng Vô Tà khó hiểu hỏi.
Hoàng Dung giải thích: “Trước đây, ta làm vỡ một bình hoa cổ tiền tiền tiền tiền triều của lão bản, còn làm mất một món Hỗn độn chí bảo (quân cờ) của hắn, cho nên, lão bản kêu ta nhất định phải làm tạp dịch đủ mười vạn năm, để bồi thường tổn thất cho hắn. Nếu ta lén rời đi, lão bản sẽ báo quan. Thế nên…”
Nàng nhún vai.
“Thế nên, bây giờ ta có nợ trên người, thực sự không thể cùng cha trở về Bách Hoa đảo.”
“Buồn cười!”
Hoàng Vô Tà nghe vậy, không nhịn được mày kiếm dựng thẳng, giận tím mặt: “Hỗn độn chí bảo, mệt hắn cũng nói ra được, Tiên thiên chí bảo trên đời này đều không có mấy món, lấy đâu ra Hỗn độn chí bảo? Hắn không phải đang cố ý lừa ngươi sao? Còn ngươi sao lại tùy ý hắn doạ dẫm vậy?”
Hoàng Dung bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không muốn, nhưng kỹ không bằng người, không còn cách nào.”
Hoàng Vô Tà càng nghĩ càng giận.
“Vậy mà dám dùng thủ đoạn đê hèn như thế, ép buộc nữ nhi của ta làm tạp dịch, nếu không cho hắn một bài học, hắn thật đúng là cho rằng Hoàng Vô Tà ta dễ bắt nạt sao!”
Hắn nổi giận đùng đùng hỏi Hoàng Dung: “Lão bản ngươi ở đâu, mang ta đi tìm hắn, để ta lý luận với hắn.”
Hì hì!
Hoàng Dung thấy cha muốn đi tìm Lý Nguyên, không khỏi âm thầm đắc ý không thôi.
Ha ha, kế hoạch của mình được như ý rồi.
Chỉ cần đến chỗ Lý Nguyên, thì nàng không cần cùng cha trở về Bách Hoa đảo nữa.
Dù sao, lấy tính cách keo kiệt bủn xỉn của Lý Nguyên, chắc chắn sẽ không để nàng dưới tình huống tiền thiếu còn chưa trả hết, đã rời khỏi khách điếm.
Còn như cha muốn dạy dỗ Lý Nguyên...
Ặc, Hoàng Dung cảm thấy, lấy tu vi Thái Ất Kim Tiên, muốn giáo huấn Lý Nguyên, chỉ sợ là quá sức.
Dù sao, Lý Nguyên ngay cả Vu Việt thần bí khó lường đều có thể giáo huấn nhẹ nhàng, còn có nhiều Tiên thiên linh bảo cực phẩm như vậy, Hoàng Vô Tà hơn phân nửa, đại khái, hẳn là, chắc chắn không phải đối thủ.
Trong lòng Hoàng Dung nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, trên mặt lại không chấn chừ, nàng nói với phụ thân: “Nữ nhi dẫn đường ngay đây. Nói thật, nữ nhi cũng biết Lý Nguyên đang lừa ta, nhưng ta thực lực quá yếu, không thể làm gì được hắn, trong lòng sớm đã nghẹn một bụng tức. Nếu cha có thể giúp nữ nhi giáo huấn Hoàng Thế Nhân, vậy thì không thể tốt hơn được nữa.”
“Lão bản của ngươi rốt cuộc tên Lý Nguyên, hay là tên Hoàng Thế Nhân?”
Hoàng Lão Tà cảm thấy nữ nhi nói chuyện lộn xộn, khiến người ta nghe không hiểu...
Hoàng Dung: “Hắn tên Lý Nguyên, tự ‘Hoàng Thế Nhân’, hiệu ‘Khoác Lác Đại Vương’, đạo danh ‘Buông Xuôi Tiểu Lang Quân”, thích dắt chó chọi gà, ham hưởng lạc, còn thích trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận