Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1905 - Thiết lập nhân cách hoàn mỹ có tỳ vết

“Sự việc lớn như vậy mà tại sao nguyệt báo Giang hồ không thấy đưa tin nhỉ? Không phải tờ báo này được xưng là máy săn tin của giang hồ sao? Chắc chắn nó không thể không biết được sự việc xảy ra ở khách điếm chứ nhỉ?”
Đồng Tương Ngọc cười nói: “Không đưa tin thì không đưa tin thôi, khách điếm cũng tránh được phiền phức mà nó mang tới.”
Nàng nhìn khách điếm rồi nói: “Lý Nguyên lại đi đâu rồi? Tại sao mấy hôm nay rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của hắn.”
Tiểu Quách thuận miệng nói: “Một ngày Lý Nguyên không phải đi du ngoạn núi sông, thì chắc chắn là đi xem kịch uống trà. Lúc này không chừng đang tiêu dao ở đâu đó rồi.”
Bạch Triển Đường vô cùng ngưỡng mộ nói: “Người ta như thế mới gọi là cuộc sống.”
Đồng Tương Ngọc: “Chẳng lẽ ngươi bây giờ không gọi là cuộc sống sao?”
Bạch Triển Đường: “Ta của hiện tại cùng lắm chỉ được gọi là đang sống thôi.”
Chính vào lúc đó, Lữ Tú Tài vác lấy một cái bao trên vai, trông vô cùng phong trần mệt mỏi đi từ bên ngoài vào. Nhìn hắn như đi xa nhà trở về.
“Này, Tú Tài mới trở về rồi à. Ngươi đi Thập Bát Lý Phô để tìm đám người Hách chưởng quỹ đòi sổ sách, vậy đòi được nợ chưa?”
Đồng Tương Ngọc vội vàng hỏi Tú Tài.
Đồng thời rót một chén trà cho hắn.
Lữ Tú Tài uống một ngụm nước lớn, gật đầu trả lời: “Ta lấy được sổ sách còn thiếu của đám người Hách chưởng quỹ rồi.”
Đồng Tương Ngọc vui mừng nói: “Tốt quá rồi.”
Nàng vội vàng đưa bàn tay đến trước mặt Tú Tài.
Tú Tài lập tức móc ra mười mấy lượng bạc vụn từ trong lồng ngực đưa cho Đồng chưởng quỹ.
Đồng chưởng quỹ đếm số bạc, mặt mày vui mừng.
Sau khi đưa bạc cho chưởng quỹ, vẻ mặt của Tú Tài lập tức trở nên hơi kì lạ.
Hắn nhìn mọi người, thần bí nói: “Đố các ngươi khi ta đi đến Thập Bát Lý Phô đã gặp được ai?”
“Ai thế?”
Tiểu Quách thuận miệng hỏi.
Tú Tài: “Lý Nguyên”
“Thì ra Lý Nguyên cũng đi Thập Bát Lý Phô à. Ngươi tỏ ra thần bí làm gì?”
Lão Bạch cảm thấy khó hiểu nhìn Tú Tài.
Tú Tài: “Bởi vì ta nhìn thấy Lý Nguyên thế mà lại đi sòng bạc.”
“Cái gì? Ngươi nói Lý Nguyên thế mà lại đi sòng bạc sao?”
Lúc này, tất cả mọi người có Đồng Tương Ngọc, Quách Phù Dung, Lão Bạch, Lý Đại Chủy đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tú Tài gật đầu: “Vô cùng chính xác mà, ta nhìn thấy hắn đi vào, còn hỏi hắn đi vào làm gì, hắn nói vào chơi hai ván.”
“Thật không ngờ Lý Nguyên thế mà lại có cái tật xấu thích chơi cờ bạc.”
Đồng Tương Ngọc cảm khái nói.
Trước đây, nàng cảm thấy Lý Nguyên có thể nói là hoàn mỹ, lớn lên đã đẹp trai thì không nói, làm việc gì luôn luôn không vội không chậm, còn có thể không bị dụ hoặc bởi mỹ nữ, hoàn toàn không tìm ra được một chút khuyết điểm.
Nhưng nếu như Lý nguyên có cái tật vờ bạc này, đối với một người hoàn mỹ mà nói thì đã có một tỳ vết rồi.
Suy cho cùng cờ bạc có thể khiến cho người ta tan nhà nát cửa, vợ con bỏ rơi.
Lão Bạch phân tích nói: “Chủ yếu là do Lý Nguyên cả ngày rảnh rỗi quá rồi, không có việc để làm. Nếu tiếp xúc cờ bạc thì cũng không kì lạ lắm.”
“Không được.”
Đồng Tương Ngọc kích động nói với mọi người: “Chúng ta không thể trơ mắt nhìn một người hoàn mỹ như Lý Nguyên biến thành một con nghiện cờ bạc được. Chúng ta phải nghĩ cách khiến hắn tránh xa cờ bạc.”
Quách Phù Dung nói: “Đại tỷ à, cái từ nghiện cờ bạc này hơi nặng quá rồi? Có lẽ Lý Nguyên chỉ đánh cược nhỏ một lúc, cược lớn thì hại thân, cược nhỏ thì chỉ để giải trí. Cờ bạc một tí thì cũng không có gì lớn cả?”
Đồng Tương Ngọc lắc đầu nói: “Ngươi quên chuyện lần của Bạch Triển Đường và mẹ của Đại Chủy rồi sao? Cờ bạc chính là cờ bạc, không phân chia lớn nhỏ. Kẻ thắng thì muốn đánh tiếp, người thua thì muốn kiếm lại, vĩnh viễn không bao giờ ngừng lại. Hơn nữa còn tạo ra cái suy nghĩ không làm mà có ăn. Cho nên, chúng ta phải khiến cho Lý Nguyên nhận thức được tác hại của cờ bạc, không được để hãm sâu vào trò này!”
Bạch Triển Đường gật đầu nói: “Chưởng quỹ nói không sai. Ta của lần trước chính là bài học sống đó. Mới bắt đầu là cược nhỏ, về sau suýt chút nữa cược luôn cái mạng của mình rồi!”
Lữ Tú Tài hỏi: “Vậy phải làm như thế nào mới khiến cho Lý Nguyên nhận thức được tác hại của cờ bạc đây?”
Bạch Triển Đường nghĩ một lúc, lập tức nghĩ đến một chủ ý: “Cái này đơn giản, đợi tí nữa Lý Nguyên trở lại, ta tìm hắn đánh cược hai trận, khiến cho hắn thấy được nguy hiểm của việc cờ bạch. Hắn sẽ tránh xa cờ bạc thôi.”
Đồng Tương Ngọc nói: “Cách này không tệ đâu. Tóm lại, chúng ta nhất định không được để Lý Nguyên hãm sâu vào cái trò cờ bạc này.”
Lữ Tú Tài chăn chở nói: “Lý Nguyên có khả năng tính toán. Năng lực này quả thực vô cùng có lợi khi chơi cờ bạc. Lão Bạch chơi bạc với Lý Nguyên thì có thể là đối thủ của Lý Nguyên được không?”
Lão Bạch tự tin nói: “Đánh bạc suy cho cùng cũng cần kỹ thuật, tính toàn không có tác dụng đâu. Cùng lắm hắn chỉ có thể tính toán ra bản thân có thể thua trận này. Lần này ta sẽ khiến cho hắn thấy được cái gì gọi là quái vật chơi bài!
Lão Bạch với vẻ mặt hằm hè, nóng lòng muốn thử.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc, hắn cảm thấy bản thân hoàn toàn không thể so được với Lý Nguyên, điều này khiến hắn vô cùng nhụt chí.
Lần này, cuối cùng hắn cũng có thể dựa vào kĩ thuật đánh bạc để thắng Lý Nguyên, nở mày nở mặt một lần rồi!
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ thua đến cả cái quần trong cũng không còn của Lý Nguyên, Lão Bạch đã cảm thấy trong người tràn trề ý chí chiến đấu.
Xế chiều, Lý Nguyên sau khi chơi bời ở Thập Bát Lý Phô trở về, đột nhiên nhìn thấy tất cả mọi người trong khách điếm đều đang ngồi ở đại sảnh, trông vẻ như đang đợi người.
Đám người Lão Bạch, Đồng Tương Ngọc nhìn thấy Lý Nguyên trở về lập tức liếc mắt nhìn nhau. Sau đó, vẻ mặt nhiệt tình tiến lên đón.
“Lý Nguyên, cuối cùng ngươi cũng về rồi?”
Lão Bạch cười sáng lạn.
“Hôm nay chơi như thế nào, vui không?”
Lữ Tú Tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận