Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 218 - Thân phận của Thược Dược bị lộ!

“Thông Thiên Thánh Nhân hãy đợi một lát, ta sẽ đi thông báo Lý đạo hữu ra ngoài nghênh đón.”
Thông Thiên giáo chủ nghe vậy, vội vàng xua tay nói: “Đừng đi thông báo, ta không dám để Lý đạo hữu ra nghênh đón.
Vẫn là ta đích thân đi gặp hắn vậy.
Tạch! Trương Ngọc Yên lập tức rớt cằm xuống đất.
Lỗ tai ta không có vấn đề đó chứ? Thánh Nhân lại nói không dám để Lý Nguyên nghênh đón? Lẽ nào Lý Nguyên thật sự là Thánh Nhân Thiên Đạo? Nhưng ở hồng hoang ngoại trừ Đạo tổ, sao còn có Thánh Nhân Thiên Đạo? Trương Ngọc Yên mơ màng không thôi.
Trương Ngọc Yên ngây ngốc đi theo phía sau Thông Thiên giáo chủ.
Khuê Ngưu bên cạnh cũng cúi chiếc đầu trâu, đi theo vào hậu viện.
Lúc này Lý Nguyên đang chơi cờ vây với Thược Dược bên cạnh hồ nước ở hậu viện.
Hắn nhìn thấy Thông Thiên giáo chủ, không thể không mỉm cười: “Ngươi đến rồi?”
Trương Ngọc Yên thấy Lý Nguyên không đứng dậy, cứ như vậy ngồi chào hỏi Thông Thiên giáo chủ, trong lòng không khỏi thầm đổ mồ hôi thay cho hắn.
Xem thường Thánh Nhân như vậy, quả thực chưa từng thấy qua.
Vẻ mặt Thông Thiên giáo chủ áy náy ôm quyền với Lý Nguyên nói: “Ta mới biết Khuê Ngưu mạo phạm Lý đạo hữu, bởi vậy đặc biệt dẫn hắn đến xin lỗi Lý đạo hữu.”
Nói xong, sắc mặt hắn lạnh lẽo, lập tức quát Khuê Ngưu: “Còn không mau quỳ xuống xin lỗi Lý đạo hữu.”
Khuê Ngưu không dám chần chờ, lập tức biến thành hình người, quỳ hai đầu gối xuống với Lý Nguyên: “Khuê Ngưu xin Lý công tử trách phạt.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ngươi cũng thức thời, biết tự mình đánh mình.
Lúc trước ta đã để ngươi rời đi, thì tất nhiên sẽ không trách phạt ngươi nữa.”
“Đa tạ Lý công tử đại nhân đại lượng.”
Vẻ mặt Khuê Ngưu cảm kích.
Lúc này Thông Thiên giáo chủ mới phất tay với Khuê Ngưu: “Tự cút ra ngoài đi.”
“Vâng!”
Khuê Ngưu quả nhiên nghe lời, thật sự lăn một đường trên mặt đất ra ngoài.
Trương Ngọc Yên ở bên cạnh trợn mắt há mồm.
“Ngồi xuống đi.”
Lý Nguyên vừa chơi cờ, vừa nói với Thông Thiên một câu.
“Ngươi cũng ngồi đi.”
Hắn lại nói với Thất tiên nữ.
Trong lòng Trương Ngọc Yên lộ ra chút chần chờ, không biết có nên ngồi xuống hay không.
Phải biết rằng, lúc ở Thiên cung, nếu như phụ vương và mẫu hậu muốn mở tiệc chiêu đãi một đại năng nào đó... bảy tỷ muội bọn họ chỉ có thể đứng.
Muốn ngồi chung với Thánh Nhân, nàng nghĩ không dám nghĩ.
Nhưng nếu Lý Nguyên đã mở miệng... đợi sau khi Thông Thiên giáo chủ ngồi xuống, lúc này Trương Ngọc Yên mới tìm một chỗ ngồi sau lưng Lý Nguyên.
Nàng nhìn Lý Nguyên chơi cờ vua với Thược Dược.
Chỉ có điều nàng chưa bao giờ nhìn thấy trò chơi này, vì vậy nàng xem đến đầu óc mơ màng.
Chỉ cảm thấy động tác của Thược Dược vô cùng tao nhã, cho dù chau mày cũng rất xinh đẹp.
Thông Thiên giáo chủ cũng đã sớm học được cờ vây, hắn thấy Lý Nguyên và Thược Dược đánh cờ thận trọng từng bước, tính toán tinh diệu, mỗi lần hai người họ đi mấy bước, hắn mới có thể nhìn ra huyền cơ của hai người họ, không khỏi tán thưởng nói: “Kỹ năng chơi cờ của Lý đạo hữu xuất thần nhập hóa không nói, kỹ năng chơi cờ của Thược Dược cô nương cũng là thiên hạ vô song, khiến ta tự cảm thấy không bằng…”
Ngay cả Thánh Nhân cũng tự cảm thấy không bằng... Trương Ngọc Yên không khỏi kinh ngạc nhìn thoáng qua Thược Dược.
Thánh Nhân không phải lấy thiên địa làm cờ, tính toán không chút sơ hở sao? Sao có thể tán thưởng kỹ năng chơi cờ của Thược Dược như vậy, Thông Thiên giáo chủ đột nhiên thăm dò hỏi Thược Dược: “Thược Dược cô nương cũng từng tu luyện đúng không, không biết tu vi ở cảnh giới nào?”
Thược Dược nhìn thoáng qua Lý Nguyên: “Công tử nhà ta…”
Thông Thiên giáo chủ nhìn Lý Nguyên tò mò.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Cao hơn ngươi.”
Phụt! Trương Ngọc Yên suýt chút thì phun ra.
Tu vi của Thược Dược cao hơn Thánh Nhân? Lý Nguyên đúng là dám nói.
Có thể đùa giỡn với Thánh Nhân như vậy sao? Trên mặt Thông Thiên giáo chủ lại lộ ra chút ngạc nhiên nghi ngờ, hắn trịnh trọng hỏi Lý Nguyên: “Thật sao?”
Lý Nguyên: “Thật!”
Thông Thiên giáo chủ lúc thì… nhìn Lý Nguyên, lúc thì... nhìn Thược Dược, hai người họ đều có vẻ mặt bình tĩnh.
Hắn không khỏi trở nên cứng đờ.
Trương Ngọc Yên thấy Thông Thiên giáo chủ dường như xem lời nới của Lý Nguyên là thật, da mặt không khỏi run rẩy.
Lời nói thái quá như vậy cũng tin, chẳng lẽ Thánh Nhân dễ lừa gạt như vậy sao? Thông Thiên giáo chủ lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, hắn lại hỏi Lý Nguyên: “Tu vi của Thược Dược với Dương Hòe tiền bối giống nhau sao?”
Lý Nguyên: “Gần như vậy.”
Bịch! Thông Thiên giáo chủ không nhịn được, trực tiếp ngã xuống đất.
Biểu cảm rung động gần chết nói không nên lời, chỉ cảm thấy da đầu muốn nổ tung.
Mẹ ơi, hai nô bộc Thánh Nhân Thiên Đạo! Sao Lý Nguyên lại lợi hại như vậy, nếu như Dương Hòe thật sự là vì ghét giết chóc mà ở lại bên cạnh Lý Nguyên, vậy Thược Dược là vì cái gì? Nàng không thể cũng là vì chán ghét giết chóc đúng không, Thông Thiên giáo chủ không khỏi bắt đầu hoài nghi suy đoán của Hồng Quân rốt cuộc có đúng hay không.
Nhưng nếu Hồng Quân suy đoán không đúng, vậy chân tướng sẽ là gì? Thông Thiên giáo chủ không nghi ngờ tu vi của Thược Dược là Lý Nguyên lừa gạt hắn.
Bởi vì từ khi hắn quen biết Lý Nguyên đến hiện tại, hắn biết Lý Nguyên ngoại trừ... đùa giỡn với muội muội của mình, thì không bao giờ đùa với người ngoài.
Trương Ngọc Yên thấy Thông Thiên giáo chủ ngã trên mặt đất, suýt chút nữa trừng mắt ra.
Ngươi là Thánh Nhân đó, cho dù hồng hoang bị diệt không đổi sắc mặt, chuyện gì lại khiến người khiếp sợ như vậy? Dương Hòe tiền bối lại là ai? Tại sao có thể khiến Thánh Nhân xưng hô là tiền bối? Còn nữa, tu vi của Thược Dược rốt cuộc ở cảnh giới nào, tại sao Thông Thiên giáo chủ lại khiếp sợ như vậy, vô số nghi hoặc tràn ngập trong đầu Trương Ngọc Yên, khiến cho đầu óc nàng gần như muốn nổ tung.
Nhưng dù sao…
Nàng suy đoán như thế nào, không cách nào tin cảnh giới của Thược Dược, cao hơn Thánh Nhân.
Bởi vì điều này đã vượt ra khỏi thường thức.
Một lúc lâu sau, Thông Thiên giáo chủ mới dần lấy lại tinh thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận