Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1417 - Cuồng con gái! (2)

Tống lão đầu nghe vậy, không khỏi tức giận xem thường.
“Hôm nay là ngày hỉ của cháu gái ngươi, ta không thèm so đo.”
Tô Mạc Già lại nói với Lý Nguyên: “Này tên nữ nhi nô, sao hôm nay lại không mang nữ nhi của ngươi cùng đến?”
Lý Nguyên: “Nàng có chuyện riêng phải vội, trừ việc ăn cơm, ta căn bản không hề thấy nàng.”
“Chỉ là một tiểu hài tử mà lại có cuộc sống bận rộn như vậy sao?”
Tống lão đầu phỉ nhổ.
“Ha ha,” Tô Mạc Già nghe vậy, không nhịn được mà cười ha hả.
Lý Nguyên không giải thích nhiều, từ trong ống tay áo, hắn lấy ra một chiếc hộp điêu khắc bằng san hô, đưa cho Tô Mạc Già.
Sau đó nói với cháu gái cùng cháu rể của Tô Mạc Già: “Chúc tân lang tân nương, tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử.”
Lúc này, Tô Thiển Ngữ cùng Tống Tân Dương vốn nên hoàn lễ.
Nhưng hai người nhìn Lý Nguyên, lại không biết nên xưng hô thế nào.
Cũng không thể nào lại gọi Lý gia gia, đúng không?
Quá khó xử rồi!
Tô Thiển Ngữ nhìn thoáng qua ông nội, mong ông có thể nhắc nhở một chút.
Nhưng, ông nội lại nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay đến xuất thần.
Không còn cách nào khác, Tô Thiển Ngữ chỉ đành lên tiếng nhắc nhở: “Gia gia, ngươi còn chưa giới thiệu với bọn ta nữa!”
Tô Mạc Già nghe tiếng gọi của cháu gái, cuối cùng mưới định thần lại.
Hắn nhìn chiếc hộp san hô một cách thích thú, cảm khái nói: “Chiếc hộp này điêu khắc rất tinh xảo, cho nên hơi xuất thần, khiến Lý tiểu hữu chê cười rồi.”
Cái hộp này là Lý Nguyên tự tay điêu khắc sáng sớm hôm nay.
Trân châu, mã não, san hô mà Đông Hải Long Vương đưa hắn trước đó còn dư lại không ít, vì vậy Lý Nguyên chuẩn bị chọn mấy viên trân châu tới tặng lễ.
Bởi vì không có hộp để đựng trân châu, cho nên hắn dùng san hô thuận tay điêu khắc một cái hộp.
Cho dù là thuận tay điêu khắc nhưng nó vẫn xinh đẹp vô cùng, lại còn ẩn chứa đạo văn ở trong đó.
Giá trị của nó thật ra đã sớm vượt xa mấy viên trân châu màu hồng nhạt trong hộp, cho nên Tô Mạc Già nhìn nhập thần thì cũng không kỳ quái.
Tô Mạc Già phản ứng lại, vội vàng cười giới thiệu với cháu gái và cháu rể: "Các ngươi gọi hắn Lý công tử là được. Hắn là bạn đánh cờ của ta, bọn ta là bạn vong niên."
Hai người Tô Thiển Ngữ và Tống Tân Dương thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng biết nên gọi Lý Nguyên là gì rồi.
Hai người lập tức hành lễ với Lý Nguyên và nói: "Bái kiến Lý công tử, đa tạ Lý công tử có thể tới tham gia hôn lễ của bọn ta."
Lý Nguyên gật đầu.
Lúc này, Tống lão đầu lấy ra một danh sách quà tặng và đưa cho Tô Mạc Già.
"Đây là lễ vật của ta."
Tô Mạc Già tiếp nhận danh sách quà tặng, nói đùa: "Lễ vật phong phú không? Nếu không thì cẩn thận ta chê cười ngươi đấy nhá."
Tống lão đầu liền vội vàng nói: "Yên tâm, bao ngươi thoả mãn."
Lúc này, đằng sau lại có không ít tân khách đến.
Lý Nguyên và Tống lão đầu không tiện đứng chắn ở cửa nữa, bèn chuẩn bị vào nhà.
Tống Tân Dương thấy thế thì vội vàng nói: "Lý công tử, Tống thái công, mời hai vị vào trong ngồi, nếu có nơi nào chiêu đãi không thỏa đáng thì xin hai vị hiểu cho."
Tô Thiển Ngữ: "Tô chưởng quỹ, ngươi mang Lý công tử và Tống thái công vào nhà đi."
Một người trong số những chưởng quỹ của tiệm Tô gia đứng ở một bên cung kính nói với Lý Nguyên và Tống lão đầu: "Lý công tử, mời sang bên này."
Lý Nguyên gật đầu, đi theo vị Tôn chưởng quỹ vào bên trong Tô phủ cùng với Tống lão đầu.
Chỉ là còn chưa đi được mấy bước, hai người nghe thấy phía sau truyền đến một tràng tiếng thốt.
Thì ra là Tô Mạc Già đưa món quà của Lý Nguyên cho người quản sổ sách ở bên cạnh ghi chép lại. Sau khi người quản sổ sách mở hộp ra, chỉ thấy hai bảo châu hồng nhạt to bằng quả trứng gà an tĩnh nằm trong hộp.
Mặc dù lúc này là ban ngày, nhưng viên trân châu hồng vẫn tỏa ra ánh sáng hồng óng ánh, nhìn sáng lạn loá mắt, đẹp không sao tả xiết giống như là ảo mộng.
Tất cả mọi người xung quanh đều bị hào quang ấy thu hút.
Ai nấy nhìn chằm chằm vào trân châu hồng đẹp đẽ, không khỏi mở to hai mắt, không kiềm chế được phát ra tiếng thán phục.
"Trời ạ, thế mà lại là hai viên trân châu hồng, lại còn lớn như vậy nữa."
"Lớn chừng này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy trân châu xinh đẹp như vậy đấy."
"Chậc chậc, thế thì cần bao nhiêu tiền cơ chứ?"
"Tiền á? Đây cũng không phải là tiền có thể mua được đâu."
Tô Mạc Già cũng tràn đầy khiếp sợ.
Hắn không ngờ Lý Nguyên lại ra tay hào phóng như vậy.
Hắn tự nhận mình cũng xem như là phú giáp một phương rồi, thế nhưng xưa nay hắn chưa thấy qua viên trâu châu hồng nào lớn như vậy.
Chỉ sợ tất cả gia tài của mình cũng chẳng mua được mấy viên đi?
Hai tân nương tân lang Tô Thiển Ngữ và Tống Tân Dương ở bên cạnh cũng khếp sợ.
"Không ngờ Lý công tử kia lại giàu có như thế."
Tống Tân Dương thầm nhủ trong lòng: "Xem ra, về sau có thể tìm hắn hợp tác rồi!"
"Lý lão đệ, ngươi ra tay hào phóng thật đấy, đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy trân châu hồng lớn như vậy."
Tống lão đầu không khỏi cảm khái nói với Lý Nguyên.
Lý Nguyên: "Ặc, cũng tạm thôi."
Trong nhà hắn, không còn thứ gì rẻ hai hai viên trân châu đó nữa.
Tống lão đầu: "Lần sau cháu của ta kết hôn, ngươi nhất định phải tới uống rượu."
Lý Nguyên nghi ngờ nói: "Không phải cháu trai của ngươi đã sớm kết hôn rồi à?"
Tống lão đầu hơi khó hiểu, sao Lý Nguyên biết cháu của ta đã kết hôn rồI vậy? Hình như ta có nói với hắn về chuyện trong nhà của ta đâu?
Chẳng qua hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói: "Vì lễ vật của ngươi, ta chuẩn bị làm hôn lễ lại cho hắn một lần nữa."
Lý Nguyên: "..."
Tống lão đầu này, con mẹ nó đúng là một nhân tài!
"Quảng Trữ ty, Lý đại nhân đến!"
Đúng lúc này, một tiếng kêu to rõ ràng đột nhiên vang lên, đánh thức mọi người đang trợn mắt hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận