Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1700 - Không thể chấp nhận bị xấu chết

Lý Nguyên thuận miệng nói: “Ngươi không phải tiểu khất cái vừa rồi muốn tống tiền ta sao?”
Hoàng Dung thấy Lý Nguyên vậy mà biết rõ thân phận của nàng, ngoài ý muốn mở to mắt kinh ngạc.
Nàng ngạc nhiên: “Ngươi vậy mà nhận ra ta? Ánh mắt của ngươi cũng quá sắc đi? Làm sao ngươi nhận ra ta?”
Dù sao, bộ dạng hiện tại của nàng, khác xa với bộ dạng khất cái vừa rồi.
Ngay cả giọng nói cũng khác.
Nàng thật sự không nghĩ ra, Lý Nguyên làm sao nhận ra nàng.
Chẳng nhẽ người này có một đôi Hoả Nhãn Kim Tinh sao?
Lý Nguyên cười nói: "Chỉ vì trên người có mùi thối, thay đổi y phục cũng vô dụng.”
Hoàng Dung: “…..”
Sắc mặt nàng đột nhiên đen như than, hàm răng ngứa ngáy vì hận.
Nàng đáp lại không chút khách sáo: "Ngươi mới thối, cả nhà ngươi thối!”
Trong khi phản bác lại, nàng vụng trộm ngửi mùi cơ thể của mình.
Rõ ràng là thơm ngào ngạt, căn bản không thối a?
Chẳng nhẽ là lỗ mũi của không nhạy cảm?
Tuy trong lòng hơi chột dạ, nhưng trên mặt nàng không hề có chút rụt rè nào.
Cô chắp tay sau lưng, đi vào phòng bếp.
Sau khi nhìn Lý Nguyên đánh giá, nàng thở dài: “Chậc chậc chậc, nhìn ngươi ngày thường nhân mô cẩu dạng a, mặc một bộ như con nhà thế gia, không nghĩ tới, ngươi chỉ là đầu bếp!”
Bịch!
Hoàng Dung đột nhiên nghe thấy bên ngoài có một động tĩnh rất nhỏ.
Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con chim giẻ cùi từ trên cây vải rơi xuống mặt đất.
Hoàng Dung chớp mắt hơi nghi ngờ.
Con chim giẻ cùi này không phải quá ngu ngốc đấy chứ?
Làm thế nào lại có thể tự mình rơi từ trên cây xuống?
Đạo sĩ “chim giẻ cùi” từ dưới đất đứng dậy, trong lòng nói không lên lời.
Vậy mà nói Lý tiền bối là đầu bếp, cái "miệng lạp xưởng" này thật can đảm!
Lý Nguyên xào rau, không đếm xỉa tới trả lời: "Ngươi có thể gọi ta là người sành ăn?”
"Chỉ ngươi, người sành ăn?”
Hoàng Dung rời mắt khỏi con chim giẻ cùi, nhìn Lý Nguyên, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Đừng làm hoen ố ba chữ người sành ăn.”
Đúng lúc này, Lý Nguyên đang ăn thịt bò xào ớt, hắn đặt thịt bò xào ớt vào một chiếc đĩa, Hoàng Dung không thể không ngửi thấy mùi thức ăn.
Kết quả không nhịn được, liền nuốt nước miếng.
"Ực ực”
Âm thanh rõ ràng, căn bếp này vốn đã yên tĩnh, nó đặc biệt thu hút sự chú ý.
Sắc mặt Hoàng Dung lập tức đỏ bừng.
Chỉ cảm thấy như đã chết.
Hận không thể tìm một lỗ trên mặt đất mà chui vào.
Vừa rồi mới khinh bỉ người ta, kết quả là bị thức ăn của người ta nấu mà chảy nước miếng.
Đây cũng quá là xấu hổ rồi!
Cũng may, Hoàng Dung đang đeo trên mặt một mảnh khăn lụa.
Nàng mới miễn cưỡng duy trì nét mặt.
Chỉ có điều, những lời nói tiếp theo của Lý Nguyên, Hoàng Dung hoàn toàn mất thể diện.
"Ngươi đứng xa ra một chút, đừng để nước miếng rớt lên rau.”
Hoàng Dung: "Ta…”
Trong căn bếp, lập tức vang lên một tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Nàng hít sâu vài hơi, lúc này cơn giận trong lòng mới nguôi đi chút.
Nàng nói với Lý Nguyên: "Ta tới tìm ngươi là có việc, ta hỏi ngươi. Cái túi giấy dầu trong tay đinh năm tấc, có phải ngươi đưa cho hắn ta không?”
Lý Nguyên lại bắt đầu làm cá ếch.
Hắn vừa làm gia vị, vừa trả lời: "Ngươi đàn ông nọ tên là Võ Đại Lang, cái túi khoai tây chiên kia đúng là ta đưa cho hắn.”
"Được lắm.”
Trong mắt Hoàng Dung, lập tức bừng lửa giận.
"Vừa đoán ra ta đã cảm thấy là ngươi có âm mưu hại ta, không ngờ lại chính là ngươi, ngươi như vậy cũng quá là tàn nhẫn rồi đi? Vậy mà làm ra chuyện vô liêm sỉ, hèn hạ, ác độc đến cực điểm, hết sức bi thảm, dã man như vậy…”
Mười ngàn chữ bị bỏ giữa chừng, mãi đến khi Lý Nguyên làm xong cá ếch, Hoàng Dung mới đếm xong tội của Lý Nguyên.
Nàng chỉ cảm thấy, nói xong một hồi miệng đắng lưỡi khô.
Thế nhưng, trong lòng cảm thấy rất thoải mái!
Cảm giác bất mãn trước đó, đều đã một mạch được trút hết.
Chỉ là, đồ ăn được nấu bởi nam nhân thích sạch sẽ này quả thực rất ngon, ăn rất ngon a!
Lý Nguyên không hề tỏ ra khó chịu với lời "vu khống" của Hoàng Dung.
Hắn chứa đẹp cá ếch, bình tĩnh nói ra: "Ai bảo ngươi trộm khoai tây chiên của Võ Đại Lang? Nếu như ngươi không phải ăn trộm, khoai tây chiên làm sao có thể hại độc tới ngươi?”
Hoàng Dung đỏ mặt, không thể phản bác lại.
Đột nhiên, nàng nghĩ đến cái gì đó, có hơi nghi ngờ nhìn Lý Nguyên, hỏi: "Làm sao ngươi có thể chắc chắn rằng ta sẽ đi… ừm, "cầm" đồ của Võ Đại Lang, nếu ta không cầm, chẳng phải độc dược sẽ hại độc Võ Đại Lang sao?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: "Không phải là do ngươi trộm sao?”
Hoàng Dung: "Làm thế nào ngươi có thể chắc chắn được?”
Lý Nguyên: "Ta vừa nhìn dáng vẻ của ngươi, liền biết ngươi thích trộm vặt.”
Hoàng Dung: "…”
Ta đáng yêu, xinh đẹp như vậy, làm sao lớn lên có thể trông giống một kẻ thích trộm vặt chứ?
Nghe xong là biết nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Ha hả”
Nàng trợn tròn mắt.
Nàng đưa bàn tay trắng nõn mềm mãi ra trước mặt Lý Nguyên, nói: "Lấy ra đi.”
"Lấy cái gì? "Lý Nguyên nghi hoặc liếc Hoàng Dung.
Hoàng Dung: "Đương nhiên là thuốc giải...”
Lý Nguyên lắc đầu nói: "Không có thuốc giải.”
Đoàng!
Một tiếng sét từ trời xanh!
Long trời lở đất!
Hoàng Dung biết được không có thuốc giải, trong lòng phẫn nộ, lập tức đằng đằng dâng lên đỉnh đầu.
Điều này không có nghĩa là, sau này ta vĩnh viễn phải đeo cái miệng lạp xưởng này sao?
Ta, ta không cần sống nữa!
Tuy nhiên, trước khi chết, ta phải báo thù mới được.
Nghĩ tới đây, Hoàng Dung lập tức vươn hai tay ra, muốn bóp cổ Lý Nguyên: "Ta sẽ giết ngươi!”
Lý Nguyên thấy Hoàng Dung nổi giận, vừa vặn cầm cái thìa trong tay, lập tức chặn ngang trán Hoàng Dung, khiến cho Hoàng Dung vốn dĩ không thể lại gần.
Hoàng Dung thấy không thể lại gần Lý Nguyên, lại duỗi tay ra cào Lý Nguyên.
Chỉ tiếc, cánh tay nàng hơi ngắn, căn bản là với không tới.
Mà Lý Nguyên, một tay cầm thìa để chặn Hoàng Dung, tay kia, hắn còn không quên lật chảo, đảo rau muống xào trong chảo.
Hoàng Dung cảm thấy không đối phó được với Lý Nguyên, không khỏi tức giận đến phát điên.
Đặc biệt là, nàng thấy Lý Nguyên vẫn không hề quên việc tiếp tục nấu ăn, nàng tức muốn nôn ra máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận