Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1884 - Người Đại Đường không lừa người Đại Đường (2)

Lão Bạch sợ đến giật mình, vội vàng khoát tay nói: "Ta không phải là Lý Nguyên, các ngươi nhầm rồi, một chân sai vặt nho nhỏ như ta làm gì có bản lĩnh đó chứ?"
"Nếu ngươi thật sự chỉ là một chân sai vặt nho nhỏ, thì sao lại có thể thừa nhận uy áp do nhiều người bọn ta phát tán ra chứ!"
Một nữu tử xinh đẹp yêu mị tận xương thản nhiên nói.
Lão Bạch nhìn lại, hình như Lý Nguyên nói nàng là Vương phi của Lục vương gia hoàng thất -- Giang Chưng.
"Nếu ngươi không phải Lý Nguyên, vậy Lý Nguyên ở nơi nào? Nếu ngươi không nói ra được vị trí của Lý Nguyên thì ngươi chính là Lý Nguyên!"
Một nữ tử đội đấu lạp nói tiếp.
Lão Bạch nhớ kỹ, Lý Nguyên nói nàng là Thánh cô của Nhật Nguyệt giáo -- Nhậm Doanh Doanh.
Lão Bạch: "..."
Hắn gấp đến độ sắp khóc luôn.
Sao mấy đại lão này ai nấy đều khó dây dưa vậy chứ!
Cái này khiến cho ta thừa nhận cũng không phải, phủ nhận cũng không phải.
Hiện giờ ta nên làm cái gì bây giờ?
Ai có thể tới cứu ta với?
Ta sợ quá đi mất!
"Ừm, các ngươi không cần làm khó dễ Lão Bạch, ta là Lý Nguyên."
Đúng lúc này, lão Bạch đột nhiên nghe Lý Nguyên thanh âm vang lên.
Hắn nhìn sang theo tiếng nói, chỉ thấy Lý Nguyên không nhanh không vội đi ra từ hậu viện.
Phía sau còn có mấy người Tiểu Quách, Tú Tài, Đồng chưởng quỹ đi theo với vẻ mặt căng thẳng.
"Đại lão, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi!"
Vẻ mặt Lão Bạch sụp đổ đi tới trước mặt Lý Nguyên.
Chỉ cảm thấy áp lực trên người suy giảm.
Vừa rồi đừng nhìn hắn chỉ đang cùng mọi người nói chuyện, nhưng uy áp phải thừa nhận trên người quả thực không phải người thường có thể thừa nhận.
Hắn thực sự cảm giác mình sắp chết!
Ở trước mặt nhiều đại lão như vậy, thật sự là phong tao không nổi.
“Ngươi chính là Lý Nguyên đúng không?”
Tất cả mọi người lần nữa đồng loạt nhìn về phía Lý Nguyên.
Vẻ mặt đầy quái lạ, hoặc là mừng rỡ, hoặc là ngạc nhiên, hoặc là tò mò hay thắc mắc.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là bình yên cuối cùng trước giông bão.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, Loan Loan mới mở miệng phá vỡ sự yên tĩnh đến quỷ dị trong đại sảnh. Nàng rất hứng thú với Lý Nguyên, hỏi: “Nghe nói ngươi có thể tính ra quá khứ tương lai, tính được hết mọi chuyện trong thiên hạ, từ đó thu được vô số thiên tài địa bảo, công pháp tuyệt thế, không biết có phải là thật hay không?”
Mọi người ai nấy đều đang dựng thẳng lỗ tai lên, im lặng nghe Lý Nguyên trả lời.
“Giả đấy.”
Thế nhưng Lý Nguyên còn chưa kịp trả lời thì Đồng Tương Ngọc đã lên tiếng phủ nhận hoàn toàn:
“Đây đơn thuần là có người cố ý tung tin đồn nhảm mà.”
Quách Phù Dung nói tiếp lời.
Lữ Tú Tài: “Phàm là người có trí thông minh bình thường đều sẽ không tin vào lời đồn đãi này. Lý Nguyên không phải Thánh Nhân, sao có thể tính hết cả thiên hạ được chứ? Hẳn là trí thông minh của các vị đều bình thường mà đúng không?”
Chẳng qua mọi người đều không hề chú ý tới ba người Đồng Tương Ngọc, Tiểu Quách và Quách Tú Tài. Bọn họ đều đang không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên, đợi Lý Nguyên chính miệng trả lời.
Đồng chưởng quỹ, Tiểu Quách, Tiểu Bối, Đại Chủy thấy vậy thì vội vàng nháy mắt với Lý Nguyên, hy vọng Lý Nguyên mau mau phủ nhận.
Có điều đương nhiên Lý Nguyên không thèm nói láo rồi, hắn bình tĩnh gật đầu nói: “Ta thật sự có thể tính ra quá khứ tương lai, tính toán tường tận chuyện thiên hạ, còn có vô số thiên tài địa bảo, công pháp tuyệt thế.”
Đậu má!
Đồng Tương Ngọc lặng lẽ vỗ trán.
Tiểu Quách suýt chút nữa đã tự mình tức chết.
Tú Tài thốt lên một tiếng “ài”!
Lão Bạch cảm thấy hối hận, vì sao mình lại không kịp thời bịt miệng Lý Nguyên lại cơ chứ?
Người cơ trí như vậy, sao đột nhiên lại hồ đồ mắc sai lầm như thế?
Lúc này sao có thể thừa nhận mình có thể tính toán tường tận chuyện thiên hạ được, còn cả vô số thiên tài địa bảo nữa chứ?
Thế này không phải là cố ý khiến cho bản thân mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm hay sao?
Bây giờ nên làm gì đây?
Liệu có thể có khả năng nào kiểu như tất cả mọi người đều không nghe được lời của Lý Nguyên không nhỉ?
Tốt nhất là tất cả mọi người cùng lúc mất đi thính giác!
Làm ơn làm ơn!
Cao thủ của hai đạo hắc bạch đang ngồi trong đại sảnh đương nhiên không thể nào mất thính giác tập thể như Tiểu Quách nghĩ được.
Khi bọn nghe Lý Nguyên thế mà lại chính miệng thừa nhận lời đồn của giang hồ, cho dù công phu giữ bình tĩnh của mỗi một người đều đã luyện nhuần nhuyễn đến cảnh giới không sợ hãi, giờ phút này đều không nhịn được mà lộ ra biểu cảm mừng như điên.
Ánh mắt mọi người đang có mặt ở đây nhìn về phía Lý Nguyên cũng trở nên vô cùng nồng nhiệt tha thiết.
Bọn họ hoặc là có vấn đề muốn biết nhưng lại không cách nào giải quyết được, hoặc là tràn đầy khát vọng với tuyệt thế thần công, thiên tài địa bảo.
Do đó bọn họ cũng có đầy ý đồ với Lý Nguyên.
Nhưng cứ thế này, người ở trong đại sảnh lại trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau.
Cho dù là người cao ngạo đến đâu đi nữa thì cũng không thể chắc ăn có thể đánh bại toàn bộ đối thủ cạnh tranh, một mình giành lấy Lý Nguyên.
Thế nên tuy trong lòng mọi người ai nấy đều đang ngo ngoe muốn động nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đổi lại ai nấy đều cảnh giác đề phòng người xung quanh.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong đại sảnh càng trở nên căng thẳng và quỷ dị hơn.
Đám người Lão Bạch, Tiểu Quách bị dọa đến ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Ầm!
Đột nhiên, ngoài trời nổ ra tiếng sấm chớp vang rền.
Mưa to rất nhanh ào ào rơi xuống.
Lúc này vốn đã gần xế chiều, sau khi mưa to rơi xuống, sắc trời bỗng chốc thay đổi trở nên tối tăm hơn.
Ánh sáng u ám khiến cho ánh mắt mọi người càng trở nên gian xảo khó hiểu.
Lý Nguyên nhìn sắc trời bên ngoài một chút, thấy thời gian đã không còn sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận