Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1608 - Hảo hán, tha mạng!!!

Lúc Mã Lục đang phiền muộn vì sự âm hiểm của Hắc Nham chân quân, hắn bất ngờ phát hiện những hắc nham kinh khủng kia đánh lên người hắn, tuy nhìn như hủy thiên diệt địa, khủng bố không thôi nhưng hắn lại không hề cảm nhận được bất cứ đau đớn gì.
Liệt diễm cuồn cuộn, cũng không thể làm bị thương một cọng lông của hắn.
Tất cả công kích, vậy mà đều bị Áo Giáp Đại Địa trên người hắn cản lại.
Điều này khiến Mã Lục không khỏi vui mừng khôn xiết, nói thầm một tiếng Tiên thiên linh bảo đúng là lợi hại!
Nếu đánh lén của Hắc Nham chân quân vô dụng với Mã Lục, vậy Hắc Nham chân quân nên gặp hoạ thôi.
Mã Lục bước nhanh tới, đè Hắc Nham chân quân trên mặt đất, sau đó đánh cho một trận.
Vừa đánh, trong miệng hắn còn vừa chửi điên cuồng: “Còn dám đánh lén tổ tông của ngươi, lão tử phải cho ngươi biết, vì sao hoa lại đỏ như vậy!”
Rất nhanh, thân thể của Hắc Nham chân quân đã bị Mã Lục đập thành mảnh nhỏ.
Hắc Nham chân quân không nghĩ tới đánh lén thế mà không làm Mã Lục bị thương, ngược lại chính hắn còn bị Mã Lục đè lại.
Trong lòng vừa kinh sợ, vừa hoảng loạn.
Hắn vội vàng dùng thần thông bản mệnh, lần nữa ghép lại các mảnh vỡ lên thân thể hắn, ngăn cản công kích của Mã Lục.
Đồng thời, cả người hắn còn phát ra lửa dung nham cuồn cuộn, cố gắng đốt Mã Lục thành tro bụi.
Mã Lục thấy thế, càng nổi giận hơn.
Hắn tắm mình trong lửa mạnh giống như chiến thần, vừa cưỡi trên người Hắc Nham chân quân tiếp tục đánh tới tấp vừa quát: “Đệt, ngươi cho rằng ngươi là tiểu cường đánh mãi không chết à? Lão tử ngược lại muốn xem xem, là ngươi khôi phục nhanh hay là nắm đấm của lão tử nhanh.”
Mã Lục không ngừng đập nổ Hắc Nham chân quân, đánh nát thân thể hắn một lần lại một lần.
Tộc nhân Đại Hoang, Đại tư tế ở xung quanh thấy thế, không khỏi mở rộng tầm mắt.
Tín ngưỡng trong lòng cũng theo đó đổ nát.
Thần thủ hộ bộ lạc chí cao vô thượng đã từng, sao lại trở nên rác rưởi như thế?
Hay là thực lực của Mã Lục quá mạnh?
Mã Lục đè Hắc Nham chân quân đánh kịch liệt nửa canh giờ, Hắc Nham chân quân vì nhiều lần sử dụng thần thông bản mệnh, pháp lực có thể dùng của hắn nhanh chóng tiêu hao.
Mắt thấy pháp lực sắp bị tiêu hao sạch, Hắc Nham chân quân rốt cuộc cảm thấy sợ hãi.
Nếu như pháp lực tiêu hao hết, hắn không thể dùng thần thông bản mệnh nữa, vậy hắn thật sự sẽ Mã Lục đánh chết.
Hắn cũng là hạng người thức thời, đối mặt với sinh tử, hắn không chút do dự lựa chọn.
Vội vàng cầu xin tha thứ với Mã Lục: “Hảo hán, đừng đánh, đánh nữa là sẽ đánh chết mất!”
“Gia gia, tha mạng! Tiểu yêu biết lỗi rồi!”
“Ta nguyện ý thần phục, phụng ngươi làm chủ nhân, xin chủ nhân thủ hạ lưu tình!”
Nghe Hắc Nham chân quân cao cao tại thượng không hề có tôn nghiêm mở miệng cầu xin tha thứ, tộc nhân Đại Hoang trong bộ lạc, vẻ mặt không khỏi trở nên càng thêm ngớ người.
Bọn họ không dám tin, Hắc Nham chân quân, thần thủ hộ từng chúa tể vô số bộ lạc phạm vi mấy chục vạn dặm, từng thần thánh không thể mạo phạm, vậy mà cũng có lúc cầu xin tha thứ.
Biểu hiện nhu nhược lúc hắn cầu xin tha thứ và lúc tộc nhân bộ lạc Đại Hoang từng cầu xin Hắc Nham chân quân, ấy vậy mà không có gì khác nhau.
Loại người nhu nhược này, làm sao xứng làm thần thủ hộ của chúng ta?
Đồng thời, cái nhìn của mọi người đối với Mã Lục cũng sinh ra biến hóa kịch liệt.
Ánh mắt nhìn Mã Lục không hề là sợ hãi và khinh bỉ, mà là tràn đầy kính nể và cuồng nhiệt.
Dũng sĩ như vậy, mới xứng với tín ngưỡng của chúng ta!
Hơn nữa Mã Lục vẫn là người từ bộ lạc Đại Hoang, nếu như để hắn thống lĩnh chúng ta, chẳng phải bộ lạc Đại Hoang chúng ta sắp quật khởi rồi sao?
Mã Lục thấy Hắc Nham chân quân rốt cuộc cầu xin tha thứ, trên mặt không khỏi có vẻ sảng khoái.
Hắn tạm thời dừng đánh, hỏi Hắc Nham chân quân: “Ngươi thực sự phục, hay là giả vờ phục?”
Hắc Nham chân quân vội vàng gật đầu nói: “Ta thực sự phục rồi!”
Mã Lục lại hỏi: “Ngươi thật lòng nguyện ý phụng ta làm chủ nhân, hay là giả vờ giả ý? Cố ý gạt ta?”
Hắc Nham chân quân có thể trả lời thế nào?
Đương nhiên hắn chỉ có thể trả lời: “Ta là thật lòng.”
“Bốp!”
Mã Lục thình lình đập lên đầu Hắc Nham chân quân, đánh cho thạch đầu của Hắc Nham chân quân nứt ra mấy vết.
“Nếu là thật lòng, sao ngươi còn có thể xưng ‘ta’? Sau này ở trước mặt chủ nhân, ngươi chỉ có thể tự xưng là ‘nô tài’, có nghe thấy không?”
Hắc Nham chân quân: “Nghe thấy rồi!”
“Bốp!”
Mã Lục lại đập một phát lên đầu Hắc Nham chân quân.
“Nói sai rồi, phải nói ‘nô tài nghe thấy rồi’!”
Hắc Nham chân quân nghẹn khuất đến mức sắp khóc.
Nhanh chóng sửa lời nói: “Nô tài nghe thấy rồi!”
Mã Lục thoả mãn gật đầu: “Như này còn tạm được.”
Hắn cảnh cáo Hắc Nham chân quân: “Nhớ kỹ, sau này ta là chủ nhân duy nhất của ngươi, ngươi là của ta nô tài, nếu ngươi dám cả gan có nhị tâm, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Hắc Nham chân quân thức thời nói: “Chủ nhân yên tâm, nô tài tuyệt đối không dám có lòng khác.”
Mã Lục thấy Hắc Nham chân quân thức thời như thế, không khỏi càng thêm hài lòng.
Có hệ thống ở đây, hắn cũng không sợ Hắc Nham chân quân dám phản bội hắn.
“Bịch!”
Đúng lúc này Mã Lục chợt nhìn thấy, Đại tư tế vốn đang nghiến răng nghiến lợi với hắn vậy mà chủ động quỳ xuống trước mặt hắn.
“Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ là bị vương bá chi khí của ta khuất phục?”
Mã Lục một mặt hài hước hỏi.
Đại tư tế không phản bác, thế mà lại thành khẩn gật đầu nói: “Thuộc hạ đúng là bị vương bá chi khí của thủ lĩnh khuất phục. Thủ lĩnh tu vi cái thế, thực lực siêu quần, có thể dẫn dắt bộ lạc Đại Hoang sừng sững Hồng Hoang, giành được huy hoàng. Cho nên ta nguyện ý nhận lời sai bảo của thủ lĩnh, cam tâm vì thủ lĩnh hiệu lực, xin thủ lĩnh có thể tha thứ cho hành động mạo phạm của thuộc hạ, để thuộc hạ có thể hầu hạ bên cạnh thủ lĩnh.”
Mã Lục: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận