Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 517 - Ta đã là tọa kỵ của người khác rồi!

Mặc dù Khổng Tuyên biết bản thân không phải là đối thủ của Thánh Nhân, nhưng bảo hắn tự đến Tây Phương, hắn đương nhiên không cam tâm.
Dù sao cũng không nguy hiểm đến tính mạng, sao không thử xem thực lực của Thánh Nhân mạnh hơn Chuẩn Thánh bao nhiêu?
Nghĩ đến đây, cơ thể của Khổng Tuyên lóe lên, Long Tuyền bảo đao trong tay chém về phía Chuẩn Đề.
Chuẩn Đề cảm nhận được khí tức của Long Tuyền bảo đao phát ra, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Đây là khí tức của Hỗn Độn huyền kim, sao Khổng Tuyên lại có được bảo bối này?
Hỗn Độn huyền kim không những vô cùng cứng chắc, cho dù bị hư hao cũng tự động sửa lại, trong huyền kim còn ẩn chứa một nguồn khí nhuệ kim, không gì phá vỡ được.
Chuẩn Đề đạo nhân thấy vậy cũng không khỏi giật mình.
Nhưng mà, mặc dù trong lòng hắn hơi kinh ngạc, nhưng vẫn chống lại được đòn tấn công của Khổng Tuyên.
Chỉ thấy Thất Bảo Diệu Thụ trong tay hắn quét qua thanh đao, Khổng Tuyên bỗng cảm thấy trong tay trống rỗng, Long Tuyền bảo đao đã biến mất tăm.
Nhưng mà Khổng Tuyên tuy kinh ngạc nhưng không hoảng loạn, trong lúc hắn chém Long Tuyền bảo đao ra đã vận toàn bộ pháp lực, điều động tất cả khí vận Thành Thang mà hắn tích tụ trong mấy ngàn năm qua, sử dụng thần quang ngũ sắc.
Cả người Chuẩn Đề đạo nhân lại bị quét vào trong thần quang ngũ sắc.
Mặc dù thần quang ngũ sắc không làm hắn bị thương, nhưng lại khiến cho Chuẩn Đề thẹn quá hóa giận.
Lại bị một Chuẩn Thánh đánh lén đắc thủ, đối với hắn đây chính là nỗi nhục vô cùng lớn.
Chỉ thấy khí tức quanh người hắn phát ra bừng bừng, một nguồn uy áp hủy thiên diệt địa, cuốn quét vạn cổ xuyên thẳng qua dòng sông thời gian và dòng sông không gian chấn động chư thiên hoàn vũ.
Mặc dù Khổng Tuyên đã quét trúng Chuẩn Đề đạo nhân nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện cả người mình, ngay cả mí mắt cũng không cử động được.
Ầm!
Ngay sau đó, hắn chỉ thấy mũ giáp trên đầu, áo giáp trên người, ngay cả giày vân dưới chân cũng lần lượt hóa thành bột mịn.
Từng lớp da thịt của Khổng Tuyên nứt nẻ, từng sợi kinh mạch nổ tung, máu tươi kim sắc rơi vào hư không như hạt mưa.
Thần quang ngũ sắc chiếu rọi chư thiên cũng đột nhiên nổ tung, phát ra tiếng sấm, ngay cả ánh sáng cũng vỡ thành bột.
Thần quang ngũ sắc bị vỡ, trong miệng của Khổng Tuyên cũng phun ra máu, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trong vô cùng yếu ớt.
Hắn không duy trì bản thể được nữa, biến ra nguyên hình hóa thành khổng tước đỏ khổng lồ giương mắt mào nhọn.
Mà cơ thể của Chuẩn Đề cũng xuất hiện trở lại.
Một tay hắn cầm Thất Bảo Diệu Thụ, một tay tùy ý để sau lưng, trên đầu phát ra Phật quang thiêng liêng, nét mặt bình tĩnh như thường, trông thâm sâu khó dò, tỉ nghễ chư thiên.
Chỉ là khí tức của Thánh Nhân phát ra đã khiến cho Khổng Tước chịu trọng thương, mất hết năng lực chiến đấu.
Điều này cũng khiến cho nỗi sợ của Khổng Tuyên dành cho Thánh Nhân có được một cảm nhận trực quan.
Ở trước mặt Thánh Nhân hắn quả thực yếu đuối như đứa trẻ mới sinh.
Khương Tử Nha, Dương Tiễn, Đặng Thiền Ngọc, Long Cát ở đằng xa nhìn thấy Chuẩn Đề đạo nhân thu phục Khổng Tuyên không ai địch nổi, khiến cho Khổng Tuyên hiện nguyên hình dễ dàng như vậy thì vô cùng cảm thán với thực lực của Thánh Nhân.
Cũng không biết nếu như Thánh Nhân ra tay đối phó ta, tượng người thế thân của ta có thể chuyển dời đòn tấn công của Thánh Nhân không? Trong lòng Đặng Thiền Ngọc thầm nghĩ.
Không làm Thánh Nhân thì làm con kiến!
Dương Tiễn thầm cảm khái không thôi.
Hóa ra Khổng giấy Tuyên Thành là một con Khổng Tước.
Trong lòng Khương Tử Nha thầm nghĩ.
Thánh Nhân lợi hại cỡ nào cũng không so được với công tử.
Long Cát thầm nghĩ.
Chuẩn Đề thản nhiên nhìn Khổng Tuyên hiện nguyên hình, nói: “Theo ta đến Tây Phương lĩnh hội Phật pháp!”
Nói rồi hắn định bay lên lưng của Khổng Tuyên, cưỡi Khổng Tuyên về Tây Phương.
Khổng Tuyên thấy vậy nhanh chóng nhịn khó chịu trong cơ thể, cất cao giọng nói: “Khoan đã, ta vẫn không thể đi Tây Phương với ngươi.”
Chuẩn Đề đạo nhân nghe vậy, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo: “Nhẫn nại của ta có giới hạn.”
Khổng Tuyên giải thích: “Ta đã là tọa kỵ của người khác rồi.”
Đám người Khương Tử Nha, Dương Tiễn, Đặng Thiền Ngọc nghe lời nói của Khổng Tuyên, không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.
Khổng Tuyên lại là tọa kỵ của người khác?
Thật hay giả vậy?
Ai mà đỉnh dữ vậy, có thể có được tọa kỵ lợi hại như thế?
Nét mặt Chuẩn Đề đạo nhân cũng tỏ ra kinh ngạc, hắn nhìn đôi mắt của Khổng Tuyên dường như có thể nhìn thấy nội tâm của Khổng Tuyên vậy: “Sao ngươi có thể trở thành tọa kỵ của người khác được?”
Dựa vào thực lực của Khổng Tuyên, ngoại trừ Thánh Nhân ra ai có thể thu phục hắn làm tọa kỵ chứ?
Nhưng Chuẩn Đề đạo nhân biết, những vị Thánh Nhân như Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn sẽ không thu Khổng Tuyên làm tọa kỵ, nếu không hắn cũng không có cơ hội.
Khổng Tuyên biết Lý Nguyên thâm sâu khó lường, không những có thể qua lại ngang hàng với Nữ Oa, xem thường uy thế Nhân Hoàng, dễ dàng hóa giải nghiệp lực Thiên Đạo Phượng tộc cho mẫu thân hắn, còn có vô số Hỗn Độn linh tài gặp được nhưng không cầu được.
Hắn không muốn đi theo Chuẩn Đề đến Tây Phương làm hòa thượng, cho nên định mượn tên của Lý Nguyên ép Chuẩn Đề thả hắn.
Mặc dù hắn không biết Chuẩn Đề đạo nhân có nể mặt Lý Nguyên hay không, nhưng ít nhất sẽ không liên lụy Lý Nguyên.
Khổng Tuyên vừa nghĩ vừa nói: “Ta cần gì phải lừa ngươi? Chuyện này chỉ cần nghe ngóng một chút là biết rõ ngay.”
Chuẩn Đề đạo nhân hỏi: “Vậy ngươi là tọa kỵ của ai?”
Khổng Tuyên: “Ta gọi hắn là Lý gia, tên của hắn là Lý Nguyên.”
Bịch!
Nghe thấy tên của Lý Nguyên, Chuẩn Đề đạo nhân không chịu được té ngã lên tường vân.
Vẻ mặt giống như một tên ngốc.
Sao lại là Lý Nguyên?
Nếu Khổng Tuyên là tọa kỵ của Lý Nguyên, tại sao trước giờ chưa từng thấy Khổng Tuyên?
Khương Tử Nha, Dương Tiễn, Đặng Thiền Ngọc, Long Cát công chúa nghe thấy tên của Lý Nguyên cũng không khỏi ngây người ra.
Bọn họ tuyệt đối không ngờ rằng, Khổng Tuyên này cũng quen biết Lý Nguyên, hơn nữa còn là tọa kỵ của Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận