Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1721 - Lý Nguyên, sự việc của ngươi đã bại lộ rồi!

Nam nhân trung niên mặc một bộ kình trang trường bào, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu xanh biển, nhìn rất mộc mạc.
Mặt hắn mang tang thương, trán và khóe mắt, có vài nếp nhăn.
Song, ánh mắt của hắn lại vô cùng sắc bén, thoạt nhìn mặt đầy chính khí.
Trong lòng Hoàng Dung hơi quái lạ.
Hôm nay sao ‘nhiều’ người đến thế?
Bình thường quỷ cũng không tới cửa, không nghĩ tới hôm nay Vu Việt mới đi không lâu, thì lại có khách hàng tới cửa.
Hoàng Dung nhịn xuống lảm nhảm, lập tức tiến lên hỏi nam nhân trung niên: “Khách quan, ngươi nghỉ chân hay ở trọ?”
Sau khi nam nhân trung niên vào nhà, vốn đang đánh giá chuông gió trên rèm cửa, lúc này hắn nghe thấy âm thanh của Hoàng Dung, tức khắc đặt ánh mắt lên người Hoàng Dung.
“Xin hỏi, Lý Nguyên ở đây đúng không?”
Nam nhân trung niên khách khí ôm quyền hỏi Hoàng Dung.
Chẳng lẽ đây cũng là ‘hồ bằng cẩu hữu’ của Lý Nguyên.
Hoàng Dung thấy đối phương biết tên Lý Nguyên, trong lòng bèn quy đối phương vào loại người như Hoa Tử Hư, Lỗ Trí Thâm.
“Ừm, không phải ở đây hả?”
Hoàng Dung bĩu môi về phía quầy rượu, không để ý nam nhân trung niên nữa.
Cũng không phải khách hàng, có gì đáng để ý.
Nàng về lại trên ghế mây trong đại đường, vừa uống coca, vừa lén lấy ra Kim Bình Mai lật xem.
Không phải nàng cảm thấy hứng thú với Kim Bình Mai đâu.
Nàng chỉ muốn biết, tác giả này, rốt cuộc sẽ sắp xếp hai người Võ Đại Lang và Phan Kim Liên thế nào.
Loại chuyện như viết nhân vật chân thật trong hiện thực vào tiểu thuyết này, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy, có chút thú vị.
Thái độ của nam nhân trung niên đối với Hoàng Dung, cũng không để ý.
Hắn đi tới trước quầy rượu, mắt không chớp đánh giá Lý Nguyên.
Lại không hề đánh tiếng nói chuyện với Lý Nguyên.
Lý Nguyên cũng không lên miệng, thậm chí không ngẩng đầu.
Hắn vẫn an tĩnh đọc tiểu thuyết, tựa như không hề chú ý tới có người đang quan sát chính mình.
Hoàng Dung vẫn để ý động tĩnh bên quầy rượu, nàng thấy tình hình này, trong lòng tỏ ra vô cùng kỳ quái.
Hai người này thực sự quen biết hả?
Sao cũng không nói chuyện?
Một lát sau, vẫn là nam nhân trung niên mở lời trước.
“Ngươi là Lý Nguyên?”
Hắn hỏi Lý Nguyên.
Lúc này Lý Nguyên mới ngẩng đầu, nhìn thoáng qua nam tử trung niên.
Trên mặt không có kinh ngạc, cũng không có bất ngờ, bình tĩnh như nước.
“Là ta.”
Hắn lạnh nhạt trả lời một câu.
“Ngươi biết Tiều Cái chứ.”
Nam nhân trung niên lại hỏi.
“Biết.”
Lý Nguyên đáp.
Quách Lập nghe vậy, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ ngoài ý muốn.
Hiển nhiên, hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên vậy mà lại sảng khoái thừa nhận biết Tiều Cái như vậy.
Dù sao, Tiều Cái bây giờ là một tên tội phạm triều đình bị truy nã.
Tất cả mọi người đều đang cố gắng phủi sạch quan hệ với Tiều Cái, không nghĩ tới, có người vậy mà lại thừa nhận.
Người này, đúng là có phần thú vị.
Không sai, người này đúng là Tổng bộ đầu của Lục Phiến môn danh chấn Đại Đường, Quách Lập, Quách cự hiệp.
Trước đây hắn đuổi bắt đám người Tiều Cái, Ngô Dụng, vốn cho rằng đây là một chuyện nhỏ mười cầm mười ổn, nhưng khiến hắn tuyệt đối không nghĩ tới là, hắn vậy mà liên tục không thể bắt được Tiều Cái.
Mỗi lần khi sắp theo dõi được Tiều Cái, Tiều Cái lại bỗng nhiên hư không tiêu thất, không hề để lại một chút khí cơ, một chút dấu vết.
Cho dù sử dụng bí pháp tìm người đặc biệt của Lục Phiến môn, cũng không cách nào xác định phương vị của Tiều Cái.
Chuyện này không khỏi làm Quách Lập đối với Tiều Cái, từ không để ý, trở nên gợi lên một tia hứng thú.
Hắn phát hiện, Tiều Cái dường như không đơn giản như hắn cho rằng.
Cho nên, Quách Lập bắt đầu triển khai toàn diện cẩn thận điều tra về Tiều Cái.
Lục Phiến môn vừa động thủ, rất nhiều bí mật của Tiều Cái, tự nhiên đều bị đào ra.
Mà chuyện Tiều Cái và đám người Tống Giang, Lý Nguyên, Hoa Tử Hư giao hảo, tự nhiên cũng không thể tránh được điều tra của Lục Phiến môn.
Đặc biệt là, Quách Lập còn phát hiện, đám người Tiều Cái, Tống Giang, Lý Nguyên, còn từng xảy ra xung đột với phụ tử Cao Cầu, sau đó vẫn bình yên vô sự, không khỏi càng cảm thấy hứng thú hơn với đám người kia.
Thế nên, hôm nay hắn đặc biệt đến đây tìm Lý Nguyên, muốn từ chỗ Lý Nguyên, phát hiện một chút manh mối.
Bởi vì, Quách Lập hiểu rõ, đám người Tiều Cái, mơ hồ lấy Lý Nguyên dẫn đầu.
Nếu có thể thông qua việc công phá phòng tuyến trong lòng Lý Nguyên, mà bắt được nơi Tiều Cái chạy trốn, vậy thì càng tốt hơn.
Trong lòng Quách Lập tuy xoay chuyển vô số ý nghĩ, nhưng trên mặt lại không hề có vẻ ngập ngừng nào.
Hắn lại hỏi Lý Nguyên: “Ngươi biết chuyện Tiều Cái phạm tội, sự việc đã bại lộ rồi chứ?”
Nói xong, hai mắt Quách Lập, lập tức nhìn chòng chọc vào mắt Lý Nguyên, dường như muốn nhìn xuyên ý nghĩ dưới đáy lòng Lý Nguyên.
Khí thế cường đại, nháy mắt bao phủ Lý Nguyên.
Đây là một luồng khí thế đặc thù Quách Lập phá án lâu như vậy tới nay mới hình thành, không giống uy áp, nhưng càng thêm đoạt tâm phách người khác.
Đừng nói người bình thường đối mặt với khí thế này, cho dù là những tên tội phạm cùng hung cực ác, đối mặt cổ khí thế này, cũng phải trong lòng run sợ, do đó lộ ra sơ hở.
Nhưng mà, Lý Nguyên đối mặt với ánh mắt và khí thế của Quách Lập, lại vẫn thong dong bình tĩnh, không hề hoảng hốt.
Hắn bỏ tiểu thuyết trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Đương nhiên đã biết. Dù sao lệnh truy nã cũng đã ban ra.”
Lúc này, Hoàng Dung cũng không để ý Kim Bình Mai nữa.
Nàng phát hiện, người mặt chữ quốc kia, hình như không phải “hồ bằng cẩu hữu” của Lý Nguyên, mà giống như là tới gây chuyện.
Nàng tức khắc mắt không chớp nhìn chằm chằm hai người Quách Lập và Lý Nguyên.
Quách Lập nhìn thẳng vào hai mắt Lý Nguyên, tựa như muốn xem nhìn thấu nội tâm Lý Nguyên.
Hắn không chớp mắt hỏi: “Ngươi đối với chuyện Tiều Cái đen ăn đen, chẳng lẽ hoàn toàn không biết gì hết à?”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Ngược lại không phải hoàn toàn không biết gì.”
Trong mắt Quách Lập tức khắc bắn ra một tia tinh quang, ánh mắt của hắn, trở nên càng thêm sắc bén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận