Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2084 - Gặp lại Dịch Chí Bình

Nhất thời trong lòng Tiết Bàn càng cảm thấy kỳ quái.
Hắn cảm thấy, người này thực sự rất giống như con rối.
Tiết Bàn không nhịn được nữa, lập tức thi triển thần thức, dò xét nam tử áo xám một phen.
Khiến cho Tiết Bàn âm thầm khiếp sợ là, hắn phát hiện khí tức ẩn chứa trong cơ thể nam tử áo xám này vô cùng kỳ quái.
Hắn không cảm nhận được linh hồn đối phương, khí độ sinh mệnh cũng lúc liền lúc đứt, cảm giác như nằm ở giữa người và quỷ hồn vậy.
Mấu chốt là trong cơ thể đối phương lại tràn đầy huyết sát chi khí nồng nặc, Tiết Bàn vẻn vẹn chỉ dùng thần thức dò xét một cái đã cảm thấy có hơi đầu váng mắt hoa, cảm giác như thần thức đều phải bị huyết sát chi khí của đối phương nhuốm bẩn.
Hắn sợ đến mức nhanh chóng thu hồi thần thức. Trong lòng cũng tràn đầy nghi vấn.
Đây là hiệu cầm đồ gì?
Sao lại có một người tiếp đãi quỷ dị như vậy?
Cảm thấy nơi này có phần không bình thường, Tiết Bàn nhất thời muốn xoay người rời khỏi đây.
Nhưng mà, đúng lúc này Tiết Bàn đột nhiên thấy một thân hình vậy mà lại chợt xuất hiện trên ghế đằng sau chiếc bàn trong phòng.
Đây là một nam tử trung niên, chừng ba mươi tuổi, trên người mặc một bộ y phục sĩ tử, dáng dấp tuấn lãng, khí chất nho nhã nhãn thần thâm thúy, cũng không cứng ngắc giống như nam tử áo xám nãy.
Nếu như Tiểu Long Nữ ở chỗ này thì nàng sẽ phát hiện, nam tử trung niên này chính là Dịch Chí Bình trốn chạy trước đây.
Dịch Chí Bình vẻ mặt hiền hòa chủ động hỏi Tiết Bàn: “Ngươi muốn cầm cố vật gì vậy?”
Tiết Bàn thấy Dịch Chí Bình giống như người bình thường, nhất thời bỏ ý rời đi.
Hắn gật đầu nóivới Dịch Chí Bình: “Ta muốn cầm bộ quần áo trên người ta, ngươi xem có thể đổi được bao nhiêu tiền?”
Nói xong, hắn lập tức muốn cởi y phục trên người.
Nhưng mà, Dịch Chí Bình lại ngăn cản nói: “Không cần phải vội, hiệu cầm đồ của bọn ta không nhận cầm quần áo.”
Tiết Bàn giải thích: “Bộ y phục này của ta không phải là y phục thông thường, có thể không dính bụi, có công hiệu phòng ngự, là một pháp bảo hạ phẩm, ngươi thực sự không lấy sao?”
Dịch Chí Bình lắc đầu nói: “Bản điếm không cầm cố mấy thứ này.”
Tiết Bàn bất mãn nói: “Nào có hiệu cầm đồ nào không cầm cố pháp bảo? Ngươi muốn ép giá, nhưng cũng không thể ép loại pháp bảo này được chứ?”
Dịch Chí Bình: “Cũng không phải là ta muốn ép giá, hiệu cầm đồ của bọn ta thật sự không thu mấy thứ này.”
Tiết Bàn: “Vậy các ngươi thu cái gì?”
Dịch Chí Bình nhìn Tiết Bàn, khóe miệng lộ ra một tia cười tà, nói: “Hiệu cầm đồ của chúng ta, có thể cầm cố khí quan của thân thể ngươi, có thể cầm cố tuổi thọ của ngươi, có thể cầm cố tu vi của ngươi, có thể cầm cố kiến thức của ngươi, còn có thể cầm cố linh hồn của ngươi.”
Nghe Dịch Chí Bình giới thiệu, Tiết Bàn nhất thời trợn mắt há mồm, chỉ cảm thấy lạnh cả người, trong lúc nhất thời lại bị cả kinh không nói ra lời.
Cầm cố khí quan, thọ mệnh và linh hồn? Thật hay giả vậy?
Con mẹ nó đây là hiệu cầm đồ gì?
Sao lại tà môn như thế?
Xoạch!
Sau một lúc lâu Tiết Bàn mới khép miệng lại, sau đó khó tin hỏi Dịch Chí Bình: “Điều, điều ngươi nói là sự thật sao?”
Dịch Chí Bình cười nhạt: “Chắc chắn là thật, ngươi cũng không có gì đáng giá để ta lừa gạt.”
Tiết Bàn không hiểu nói: “Ngươi muốn khí quan, thọ mệnh, linh hồn làm cái gì? Còn có, thọ mệnh con người mang đi cầm như thế nào?”
Dịch Chí Bình bình tĩnh nói: “Làm cách nào mà ta lấy đi thọ mệnh của ngươi thì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết, ngươi có thể dùng mấy thứ này cầm cố ở bản điếm là được.”
Tiết Bàn tò mò hỏi: “Ta sử dụng khí quan, thọ mệnh, linh hồn thì có thể cầm cố được cái gì?”
Dịch Chí Bình dùng giọng điệu cám dỗ nói: “Tiền tài, tu vi, pháp bảo, thọ mệnh, công pháp, linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo, mặc kệ ngươi muốn cái gì, trên cơ bản bản điếm đều có thể thỏa mãn ngươi.”
Nghe Dịch Chí Bình nói khoa trương như vậy xong, Tiết Bàn không khỏi rất hoài nghi. Năng lực của người này, mạnh như vậy sao?
Hắn cũng không phải là Lý Nguyên.
Tuy hoài nghi nhưng mà Tiết Bàn cũng không nói ra.
Hắn suy nghĩ, rồi hỏi Dịch Chí Bình: “Sau khi thành tiên là có thể trường sinh bất tử, nếu ta dùng một trăm năm thọ mệnh của bản thân cầm cố với ngươi, không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng đối với mình sao?”
Dịch Chí Bình thản nhiên nói: “Sau khi thành tiên, tuy là có thể trường sinh nhưng không phải bất tử vĩnh viễn. Hơn nữa, cái bọn ta cầm cố chính là sinh mệnh chi lực, vì vậy cũng không phải không có ảnh hưởng.”
Tiết Bàn: “Một trăm năm thọ mệnh kia, có thể cầm cố ở nơi đây của ngươi được bao nhiêu năm thọ mệnh?”
Dịch Chí Bình: “Năm mươi năm.”
Tiết Bàn cạn lời: “Ngươi ăn lời quá đi? Một trăm năm chỉ đổi được năm mươi năm thọ mệnh?”
Dịch Chí Bình bình tĩnh hỏi ngược lại: “Có lúc nào ngươi thấy thứ đáng giá một trăm lạng bạc ròng, có thể cầm ở hiệu cầm đồ lấy một trăm lạng bạc ròng?”
“Ặc…”
Tiết Bàn nhất thời cứng họng không thể đáp lời.
Chỉ có thể nói, hiệu cầm đồ thật là ăn tươi nuốt sống.
Đột nhiên Tiết Bàn nghĩ tới điều gì đó, hắn hỏi Dịch Chí Bình “Nếu ta muốn lấy lại gia sản của ta, ngươi có thể làm được không?”
Dịch Chí Bình thản nhiên nói: “Chỉ cần ngươi có thể trả giá tương ứng, đương nhiên có thể làm được.”
Tiết Bàn nói: “Ta phải trả giá bao nhiêu, mới có thể lấy lại gia sản của ta?”
Dịch Chí Bình nói: “Linh hồn của ngươi.”
Tiết Bàn nói: “Ta nếu không có linh hồn, ta còn có thể sống à? Bằng cách này, ta lấy lại ta gia sản của thì có ích gì? Ai sẽ làm loại giao dịch não tàn này?”
Dịch Chí Bình buồn bã nói: “Luôn có người, vì vật nào đó, tình nguyện bỏ cả tánh mạng của mình cùng với linh hồn. Hơn nữa, ta cũng có thể không cần phải ngay lập tức lấy đi linh hồn của ngươi, có thể cho ngươi một chút thời gian hai năm, xử lý một vài việc còn lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận