Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1342 - Nam nữ phối hợp, tu luyện không mệt!

Lúc hai người nói chuyện, một đạo đồng môi hồng răng trắng đi vào bẩm báo: “Sư phụ, xa giá đã chuẩn bị xong.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn gật đầu, nói với Cố Thành: “Đi thôi, đi gặp sư bá và sư thúc, ngươi cũng không nên cà lơ phất phơ như vậy, tránh cho bọn họ nói ta không biết dạy dỗ.”
Con mắt Cố Thành đảo lòng vòng, có phần mong đợi nói: “Lần đầu tiên bái kiến sư bá, sư thúc, hẳn là bọn họ sẽ có quà gặp mặt nhỉ? Thân là Thánh Nhân, nhất định sẽ không nhỏ nhen đâu ha? Phải lấy Tiên thiên linh bảo cực phẩm mới được.”
Khóe miệng Nguyên Thủy Thiên Tôn run lên, cạn lời: “Sư bá và sư thúc ngươi không có được mấy món Tiên thiên linh bảo cực phẩm đâu, ngươi còn muốn lấy Tiên thiên linh bảo từ chỗ bọn họ, ngươi cảm thấy có thể sao?”
“Nếu như không có Tiên thiên linh bảo cực phẩm, ta không chê Tiên thiên linh bảo thượng phẩm đâu.”
Cố Thành lại nói.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cực kỳ xem thường: “Ngươi cũng đừng nghĩ đến Tiên thiên linh bảo, bọn họ còn chưa đủ để sử dụng đâu.”
Vẻ mặt Cố Thành thất vọng nói: “Bọn họ không phải Thánh Nhân sao? Không gì không làm được, chí cao vô thượng, ngay cả Tiên thiên linh bảo cũng không có vài món, như này cũng quá nghèo rồi đi?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn trợn mắt: “Thánh Nhân cũng không có lương thực dư thừa, ngươi nghĩ ai cũng ngang tàng giống như Đát Kỷ và Tiểu Tê Tử à?”
“Ðát Kỷ? Tiểu Tê Tử? Bọn họ là ai? Ngang tàng bao nhiêu?”
Cố Thành tò mò hỏi.
Nguyên Thủy Thiên Tôn: …
“Hai người mà ngươi vĩnh viễn cũng không cần đi đắc tội. Về phần có bao nhiêu ngang tàng, nói thế nào nhỉ, Thánh Nhân ở trước mặt các nàng tương đương với tên ăn xin.”
“Khoa trương như vậy sao?”
Vẻ mặt Cố Thành kinh ngạc: “Không phải nói Thánh Nhân chính là sự tồn tại mạnh nhất Hồng Hoang sao? Sao còn không bằng hai người không có danh tiếng gì thế? Chẳng lẽ tu vi của bọn họ mạnh hơn Thánh Nhân?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Tu vi của các nàng không mạnh hơn Thánh Nhân. Chẳng qua, các nàng muốn đột phá Thánh Nhân, cũng là chuyện sớm muộn.”
Cố Thành: “Càng nói càng khoa trương…”
Hắn có phần không tin.
Hồng Hoang vẫn còn có sự tồn tại ngang ngược như vậy?
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Không phải là khoa trương, mà là sự thật.”
Cố Thành: “Nói đến mức ta muốn gặp hai thiên tài này rốt cuộc có hình dạng thế nào.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Tương lai sẽ có cơ hội.”
Nói xong, hắn không hề tranh cãi với đệ tử không đứng đắn nữa, mà là đi tới trước xa giá.
Ngồi trên Cửu Long Trầm Hương Liên, trên đường đi về phía Bát Cảnh cung, Cố Thành ngồi ở bên cạnh Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngắm chín con kim long trước mắt, tự nhủ: “Nghe nói thịt rồng ăn rất ngon, gan và gân rồng lại càng vô cùng mỹ vị, cũng không biết có phải là thật hay không?”
Rầm!
Cố Thành mới nói như thế, phát hiện xa giá vốn vững vàng như núi lại run rẩy giật giật.
Vừa nhìn, chỉ thấy chín con ngũ trảo kim long kéo xe, thân thể con nào con nấy không ngừng run run.
Mồ hôi lạnh trên trán cũng lũ lượt chảy xuống.
Hiển nhiên đã bị dọa không nhẹ.
Bọn họ biết đệ tử quan môn này của lão gia tàn bạo cỡ nào đấy.
Một chồng xương cốt phía sau núi chính là bằng chứng.
Những năm này, vô số bạn quen biết của kim long đều bị ác ma này nướng ăn.
Mà lão gia lại để đối phương tùy ý làm xằng làm bậy.
Trong lòng linh thú cay đắng cực kỳ, giống như nuốt khổ qua vậy.
Không phải nói yêu rút thú tính chính là người sao?
Sao đệ tử này của lão gia tàn nhẫn như vậy!
Chín con ngũ trảo kim long nghĩ mà vô cùng bi ai.
Nguyên Thủy Thiên Tôn bất đắc dĩ nói với đệ tử: “Mấy con kim long này là lựclượng kéo xe của ta, ăn mất, ngươi kéo xe cho ta à?”
“Hơn nữa, vạn vật đều có linh tính, những thứ linh thú cũng có linh trí, ngươi lại nướng bọn họ lên ăn, hành động này có phần không tốt. Nếu ngươi thật sự thích ăn, sau này vẫn nên ăn những thứ dã thú không linh trí, hoặc trực tiếp ăn rau dưa mới phải.”
Cố Thành nói: “Ta không phải hòa thượng, cũng không thích ăn rau dưa. Hơn nữa, yêu quái ăn thịt người, ta ăn yêu quái, điều này không có gì không tốt, cách sinh tồn trong thế giới chính là như vậy.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn vốn dĩ xem thường yêu quái, từ tận đáy lòng nghĩ yêu quái là súc sinh.
Vì vậy thấy đồ đệ yêu quý không nghe, hắn cũng không nói thêm gì.
Chỉ chốc lát sau, hai người đi tới một cung.
Giờ phút này, Thông Thiên giáo chủ đã đến.
Đang thấp giọng trao đổi gì đó với Lão Tử.
Bọn họ nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn, lập tức dừng trao đổi, chào hỏi: “Nguyên Thủy (Nhị huynh), ngươi đến rồi.”
“Bái kiến Đại sư huynh, Tam sư đệ.”
Lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn chào hỏi với Lão Tử và Thông Thiên, Lão Tử và Thông Thiên giáo chủ cũng chú ý tới Cố Thành đi theo phía sau Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Bọn họ nhìn thấy Cố Thành, không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.
Chí Tôn Cốt, Chí Tôn Huyết, Hồng Mông đạo thể, Thánh Đồng chín tầng.
Sao người này nghịch thiên như thế?
Có những thứ này, tương lai không phải chắc chắn là người tài sao!
Hơn nữa, trên người đối phương còn mang theo vài loại đạo vận pháp tắc hùng mạnh, có linh quang bắn ra từ thức hải, tựa hồ là huyền quang đặc biệt của Tiên thiên linh bảo.
Người này lại có rất nhiều Tiên thiên linh bảo!
Nguyên Thủy Thiên Tôn chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Lão Tử và Thông Thiên, trên mặt không khỏi lộ ra một chút đắc ý.
Hâm mộ sao!
Kinh diễm sao!
Run rẩy sao!
Hắn nhịn xuống sự đắc ý, giới thiệu với Lão Tử và Thông Thiên: “Đã quên giới thiệu, đây là đệ tử quan môn ta mới thu nhận, tên là Cố Thành.”
“Thế mà lại là đệ tử của ngươi?”
Trên mặt Lão Tử không khỏi lộ ra một chút ao ước.
Thông Thiên thấy vậy cũng trông mà thèm.
Thiên tư nghịch thiên như thế, mấy kiếp cũng khó gặp được, không ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn lại tìm ra.
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy vẻ mặt hai người, trong lòng không khỏi càng thêm đắc ý.
Hắn nhìn Cố Thành, phân phó: “Cố Thành, mau hành lễ với hai sư bá và sư thúc.”
Cố Thành lập tức khom mình hành lễ: “Đệ tử Cố Thành, bái kiến sư bá, sư thúc.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận