Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 140 - Tây Vương Mẫu nhịn rất vất vả!!

Cái này cũng nhịn được hơn nữa còn tự mình mắng Tây Phương Nhị Thánh vô sỉ.
Đây còn là Thánh Nhân cao cao tại thượng sao?
Quả thật là hai mặt tráo trở!
Lý Nguyên này rốt cuộc có chỗ nào khủng bố, vì sao có thể làm Thánh Nhân ăn nói khép nép cố gắng lấy lòng như vậy? Tây Vương Mẫu đương nhiên hiểu rõ, Tây Phương Nhị Thánh nhịn như vậy, không phải bởi vì tính tình tốt, nguyên nhân khẳng định là ở trên người Lý Nguyên.
Lý Nguyên cũng không nghĩ đến Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề vậy mà có thể nhịn xuống.
Hắn còn tưởng rằng sau khi mình châm chọc hai người như vậy, hai người sẽ lập tức trở mặt.
Xem ra, ta vẫn coi thường độ dày da mặt của hai người rồi! Đây nhất định chính là hai con ninja rùa! Trong lòng Lý Nguyên châm biếm không ngừng, nhưng vẫn không dao động.
Mặc kệ Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề làm mọi cách lấy lòng, hắn cứ không đồng ý yêu cầu của hai người.
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thấy từ đầu đến cuối Lý Nguyên luôn thờ ơ, cuối cùng vậy mà lập tức khóc lên.
“Lý huynh, cầu xin ngươi, ngươi có lòng từ bi, chỉ điểm cho chúng ta một chút đi.”
Vẻ mặt Chuẩn Đề đạo nhân đau khổ.
Tiếp Dẫn đạo nhân cũng che mặt khóc: “Vì sao ngươi đồng ý chỉ điểm Hậu Thổ đạo hữu thoát khỏi vây khốn, lại không muốn chỉ điểm chúng ta! Lý huynh đừng nặng bên này nhẹ bên kia chứ!”
Thánh Nhân khóc tu tu! Thấy cảnh này Tây Vương Mẫu rốt cuộc không nhịn được, lảo đảo một cái ngã trên mặt đất.
Đây là lần thứ hai nàng thấy Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề khóc thút thít, lần đầu tiên là ở Tử Tiêu cung.
Nàng không ngờ sau khi thành Thánh, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thế mà còn không có sửa lại tật xấu thích khóc này.
Thực là quá không biết xấu hổ! Nàng đều không nhịn được cảm thấy mất mặt vì hai Thánh Nhân! Cùng lúc đó, cuối cùng Tây Vương Mẫu cũng rõ Tây Phương Nhị Thánh đang đau khổ cầu xin Lý Nguyên cái gì.
Chỉ điểm Hậu Thổ thoát khỏi vây khốn, công đức thiên đạo của Hậu Thổ đều là Lý Nguyên chỉ điểm! Hắn vậy mà có thể chỉ điểm Thánh Nhân đạt được công đức thiên đạo! Tin tức này, còn làm cho Tây Vương Mẫu cảm thấy kinh ngạc hơn vạn lần so với thấy Tây Phương Nhị Thánh khóc thút thít.
Nàng không thể tin, sẽ có người có thể suy tính ra công đức thiên đạo.
Đây rốt cuộc là chí cao cỡ nào, mới có được năng lực không thể tưởng tượng như thế, hắn rõ ràng chỉ là Địa Tiên kỳ thôi mà, Tây Vương Mẫu cảm thấy não không đủ dùng.
Động tĩnh ngã trên mặt đất của Tây Vương Mẫu, rốt cuộc kinh động đến hai người Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
Bọn họ giương mắt nhìn lên, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào Tây Vương Mẫu vậy mà đứng ở phía sau một tòa núi giả.
Bởi vì vừa rồi chỉ lo lấy lòng Lý Nguyên, hơn nữa núi giả có đạo văn che giấu hơi thở, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thế mà vẫn luôn không cảm nhận được sự tồn tại của Tây Vương Mẫu.
Trạng thái túng quẫn của mình bị Tây Vương Mẫu phát hiện, Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề dù da mặt có dầy, gương mặt cũng không nhịn được nháy mắt trở thành màu đỏ như máu, không chỗ dung thân.
Mía, sao còn có người ngoài ở đây chứ hu hu hu, uy áp Thánh Nhân của ta! Lúc này, Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề là thật sự muốn khóc! Tây Vương Mẫu thấy mọi người chú ý tới mình, đành phải đi ra từ phía sau núi giả.
Nàng đang chuẩn hành lễ với mọi người, đầu lại đột nhiên vang lên truyền âm của Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
“Tây Vương Mẫu nhất định đừng nói ra tên thật của bọn ta.
Ta hiện tại tên là Linh Trúc đạo nhân, ta tên Kim Đề đạo nhân.”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề Tây Phương mới bị Lý Nguyên mắng, không muốn phơi bày thân phận của mình hiện tại.
Bọn họ muốn giữ lại một chút mặt mũi cuối cùng.
Tây Vương Mẫu tất nhiên nghe lời làm theo.
Nàng chắp tay nói với Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề: “Tây Vương Mẫu bái kiến Linh Trúc đạo huynh, Kim Đề đạo huynh.”
Nàng lại nhìn Lý Nguyên: “Tây Vương Mẫu bái kiến Lý đạo hữu.”
Tây Vương Mẫu nhìn chằm chằm bằng một đôi mắt to sáng ngời, quan sát cẩn thận Lý Nguyên một phen, dường như muốn nhìn thấu Lý Nguyên.
Mặt như ngọc dung nhan anh tuấn, mắt như ánh sao, khóe mắt mang theo một chút ý cười, tràn đầy bất cần đời, lộ ra phong lưu phóng khoáng không thể nói rõ.
Chỉ là, tu vi thực sự chỉ có Địa Tiên kỳ.
“Tây Vương Mẫu, sao ngươi lại ở đây?”
Chuẩn Đề có chút xấu hổ hỏi Tây Vương Mẫu.
Tây Vương Mẫu nghe vậy, lập tức thu hồi ánh mắt, không biến sắc nói: “Ta nghe Trấn Nguyên Tử nói, kỹ thuật ủ rượu của Lý đạo hữu thiên hạ vô song, vì vậy tò mò không nhịn được, đến chuẩn bị xin chỉ bảo một chút kỹ thuật ủ rượu của Lý đạo hữu, không nghĩ đến sẽ gặp được hai vị đạo huynh.”
Tiếp Dẫn đạo nhân cười mỉa nịnh nọt Lý Nguyên một câu: “Rượu ngon Lý huynh sản xuất xác thật không người có thể đuổi kịp.”
Lý Nguyên không hài lòng nhún vai nói với Tiếp Dẫn cùng Chuẩn Đề: “Các ngươi còn nhấn không, không nhấn thì lấy tay già ra.”
“Nhấn, nhấn!”
Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề vội vàng đáp.
Vội vàng lại xoa bả vai cho Lý Nguyên.
Tây Vương Mẫu mắt xem mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, nỗ lực nhịn xuống xúc động run rẩy khoé miệng.
Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy… nàng lặng lẽ thôi miên mình ở trong lòng, miễn cho mình làm ra hành động thất lễ, làm Tây Phương Nhị Thánh lúng túng đắc tội họ.
Chỉ là, chịu đựng rất vất vả!
“Ngồi đi.”
Lý Nguyên chào hỏi Tây Vương Mẫu một tiếng.
Tây Vương Mẫu có chút do dự, nàng thấy Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề đều đang đứng, mình ngồi, có phải không tốt lắm cho lắm Tiếp Dẫn chú ý tới lo lắng của Tây Vương Mẫu, lập tức mở miệng nói: “Tây Vương Mẫu ngồi đi, chúng ta đứng xoa bả vai cho Lý huynh.”
Tây Vương Mẫu nghe vậy, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống.
Sau khi ngồi xuống, nàng lúc này mới chú ý tới đang ngồi xổm trên mặt đất, Thược Dược đang chậm rãi chuyển động giá nướng.
Trong mắt không khỏi lộ ra sắc thái cực kỳ kinh ngạc.
Nàng là nữ tiên đứng đầu, tự nhận là dung mạo mình không thua với bất cứ ai, nhưng so cùng với vị trước mắt đang chuyển động dụng cụ giá nướng này, nàng lại hổ thẹn không bằng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận