Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1156 - Chân tướng khiến Diệp Lăng Không tuyệt vọng

Cho nên Diệp Lăng Không mới đè cơn tức giận trong lòng xuống, bắt đầu thăm dò lại lai lịch của Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên nhìn Diệp Lăng Không một cái, có chút không hài lòng nói: “Không phải ta vừa mới nói hay sao, ta tên Lý Nguyên, dường như trí nhớ của ngươi không tốt lắm.”
Diệp Lăng Không: “...”
“Khách điếm này là của ngươi sao?” Diệp Lăng Không nén nỗi xúc động mỉa mai trong lòng, hắn lại hỏi.
Lý Nguyên gật đầu: “Chính xác là của ta.”
Diệp Lăng Không: “Làm sao ngươi có được những chí bảo như Hỗn độn kiến mộc, Hỗn độn huyền kim trong khách điếm?”
Lý Nguyên ung dung nói: “Lấy từ Hồng Mông đấy.”
“Ngươi có bản lĩnh này?” Diệp Lăng Không vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi.
Trước tiên không nói đến phải cần có thực lực mạnh thế nào mới có thể tìm được nhiều Hỗn độn chí bảo như thế ở trong Hồng Mông.
Chuyện này cần phải có cơ duyên lớn cỡ nào, cần phải tốn bao nhiêu thời gian, Diệp Lăng Không quả thật không dám tưởng tượng.
Từ xưa đến này, Hỗn độn chí bảo chỉ tồn tại trong truyền thuyết, đã có thể chứng tỏ hết thảy.
Lý Nguyên nghe thấy hoài nghi của Diệp Lăng Không, nét mặt lại tỏ ra thắc mắc: “Chỉ tìm mấy món đồ mà thôi, cũng không tính là có bản lĩnh gì nhỉ?”
Lời hắn nói là thật.
Chuyện này đối với hắn quả thật rất đơn giản, chỉ cần một ánh mắt đã có thể nhìn thấy vô số Hỗn độn linh căn, Hỗn độn linh tài trôi nổi trong Hồng Mông.
Cứ thích là lấy, vừa đơn giản vừa tiện lợi.
Da mặt Diệp Lăng Không run rẩy không biết nên tiếp lời như thế nào.
Nói thì nhẹ nhàng như thế, nhưng người hiểu thì đều hiểu khó khăn trong đó lớn đến mức nào.
Nên biết rằng, tìm kiếm đồ vật trong Hồng Mông mênh mông vô tận nếu không có bản lĩnh thì sao làm được?
Trong Hồng Mông không có khái niệm không gian và thời gian, cho dù Đại La Kim Tiên tiến vào đó cũng đều đi lạc mãi mãi, cho dù Thánh Nhân cũng có khả năng gặp đủ loại nguy hiểm mà ngã xuống.
Tồn tại đáng sợ như thế, ai dám khinh thường?
Làm màu đến mức sắp khiến Diệp Lăng Không không nói nên lời.
Bỗng dưng Diệp Lăng Không nghĩ đến điều gì đó, người này thần bí như thế vậy có phải sự mất tích của các Chí Tôn mãng hoang như Linh Hoa, Quy âm, Vượn Chiến và tiên tổ Hoàng Triều cũng liên quan đến người này?
Bí mật mà các Chí Tôn mãng hoang thà chịu cực hình cũng không dám nói ra có phải là người này không?
Càng nghĩ Diệp Lăng Không càng cảm thấy có khả năng.
Nghĩ đến đây, Diệp Lăng Không hỏi Lý Nguyên: “Lúc trước bốn vị Chí Tôn Hoàng Triều, Linh Hoa, Vượn Chiến và Quy âm bỗng nhiên mất tích có phải có liên quan đến ngươi không?
Chuyện này cũng không có gì đáng giấu diếm cho nên Lý Nguyên thoải mái thừa nhận: “Quả thật có liên quan.”
Diệp Lăng Không lập tức trợn to mắt, tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Ngươi đã làm gì bọn họ rồi? Bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
Lý Nguyên: “Ở ngay trước mặt ngươi đó.”
Trước mặt ta?
Diệp Lăng Không đầy sửng sốt.
Hắn đảo mắt qua mọi người, ở đây căn bản không có Hoàng Triều, Linh Hoa, Vượn Chiến, Quy âm mà?
Nếu như có thì khi ta bước vào sẽ phát hiện ra.
Dù sao ta cũng không phải kẻ mù.
Nhưng Lý Nguyên có ý gì?
Lẽ nào hắn đang chơi ta?
Đát Kỷ nhìn thấy bộ dạng hoang mang của Diệp Lăng Không, nhịn không được mà lên tiếng: “Khụ.”
Nàng chỉ vào một khung tranh trên tường, bên trong khung tranh là một cây hoa kỳ lạ được làm thành dạng tiêu bản.
“Đây chính là Linh Hoa.”
Nàng lại chỉ vào một cái đồng hồ để bàn cổ điển: “Đây là Vượn Chiến. Quy âm chính là tượng đá bên ngoài khách điếm, còn Hoàng Triều đã trở thành ngọc tỷ để Tiểu Tê Tử ban bố mệnh lệnh rồi.”
Nàng hỏi Tiểu Tê Tử: “Chắc Tiểu Tê Tử có mang ngọc tỷ theo bên người đúng không?”
Tiểu Tê Tử nghe vậy lập tức lấy một cái ngọc tỷ màu vàng kim từ trong túi trữ vật ra.
Xung quanh ngọc tỷ lần lượt được khắc âm dương Càn Khôn, nhật nguyệt tinh thần, vũ trụ vạn tộc.
Phía trên ngọc tỷ là Hồng Mông được chạm nổi.
Phía dưới ngọc tỷ được khắc chữ ‘Lời chứa pháp lệnh, nói là làm ngay’ bằng Đại Đạo.
Trông vô cùng thiêng liêng phi thường.
Đây chính là bản thể của Hoàng Triều.
“Khụ, chính là nó.” Tiểu Tê Tử đáp lời cô cô.
Diệp Lăng Không nhìn đóa hoa tiêu bản trên tường, rồi lại nhìn cái đồng hồ cổ xưa và ngọc tỷ màu vàng kim trong tay Tiểu Tê Tử, hắn căn bản không dám tin đây chính là Linh Hoa, Vượn Chiến, tiên tổ Hoàng Triều, Chí Tôn từ cổ của mãng hoang.
Còn bức tượng đá ngoài khách điếm, khi hắn bước vào đương nhiên cũng đã chú ý đến nó, chỉ là vốn không đặt nó vào trong lòng.
Một tượng đá bình thường để thu hút kinh doanh sao có thể là Chí Tôn Quy âm chứ?
Chắc chắn là Đát Kỷ đang cố ý trêu đùa ta.
Đường đường là Chí Tôn từ cổ sao có thể biến thành tiêu bản, đồng hồ, ngọc tỷ và tượng đá chứ?
Bị đặt trong một khách điếm?
Chuyện này quá mức khó tin!
Không những Diệp Lăng Không cảm thấy vô lý, mà ba người Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương cũng cảm thấy khó tin.
Lúc này bọn họ đã khôi phục lại ý thức trong uy áp của Diệp Lăng Không.
Mặc dù vẫn nằm rạp dưới đất nhưng đúng lúc nghe được cuộc nói chuyện của Đát Kỷ và Diệp Lăng Không.
Bọn họ cũng biết Chí Tôn mãng hoang, cũng biết những Chí Tôn này ngang vai ngang vế với Thánh Nhân.
Cường giả như thế sao có thể biến thành tiêu bản, đồng hồ, ngọc tỷ, tượng đá?
Nên biết rằng khoảng thời gian này bọn họ thường xuyên nhìn thấy tượng đá, tiêu bản, đồng hồ ở khách điếm.
Nhưng vốn chưa từng nghĩ rằng những thứ bày ra đây lại có liên quan đến Chí Tôn.
“Trò đùa này không vui đâu.” Diệp Lăng Không nhìn Lý Nguyên và Đát Kỷ, nghiêm túc nói.
Đát Kỷ: “Bởi vì chuyện này vốn không phải là nói đùa.”
Nữ Oa khinh thường nói: “Ai lại có tâm trạng đùa giỡn với một tên cặn bã?”
Diệp Lăng Không: “...”
Hắn mạnh miệng nói: “Đường đường là Chí Tôn mãng hoang, Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên trung kỳ, hậu kỳ, thậm chí là đại viên mãn, sao có thể biến thành mấy món đồ này được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận