Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1170 - Cường giả Thiên Đạo đều biến thái thế này sao?!!

Trong lòng Thược Dược khẽ động, nàng bỗng hái một đóa hoa sen màu xanh trong đầm nước của hoa viên dựng lên trên đầu.
Hoa sen nở ra tam thập lục phẩm, mỗi cánh hoa đều tỏa ra Đại Đạo chi lực thuần khiết, tràn ngập hơi thở Hỗn Độn.
Khi hoa sen tam thập lục phẩm được Thược Dược dựng lên đỉnh đầu, một tầng ánh sáng màu xanh đổ xuống từ trên hoa sen, bao phủ quanh người Thược Dược.
Hồ lô Vô Tận vốn dĩ phát ra được lực hút khổng lồ phút chốc bị ánh sáng xanh chặn lại.
Thược Dược lập tức đứng vững người lại.
Loảng xoảng!
Nhìn thấy thanh liên tam thập lục phẩm trên đỉnh đầu của Thược Dược, Lý Trường Sinh kinh ngạc sắp rớt cằm.
Thì ra đây là thanh liên tam thập lục phẩm, lại là một món Hỗn Độn chí bảo.
Người phụ nữ này làm sao có được hai món Hỗn Độn chí bảo?
Lẽ nào cường giả Thiên Đạo đều biến thái vậy sao?
Nghĩ đến bên cạnh còn có một tên Dương Hòe nhìn chằm chằm.
Trong lòng Lý Trường Sinh không khỏi có hơi hối hận.
Xem ra lần này bản thân xuống núi có hơi liều lĩnh rồi.
Ta nên kiên quyết luyện đến Đại Đạo mới xuống núi.
Không ngờ vị cường giả Thiên Đạo đầu tiên gặp được sau khi xuống núi lại biến thái đến vậy, đấu hết nửa ngày vẫn chưa hàng phục được đối phương.
Có điều, làm du côn quá khổ!
Đặc biệt là mỗi ngày đều thấy Lý Nhị trái ôm phải ấp thì càng khổ hơn.
Có thể chịu hai mươi vạn năm đã là vô cùng không dễ dàng rồi.
Lý Trường Sinh âm thầm quyết định, đợi sau khi thu phục được mấy mỹ nhân tuyệt thế Thược Dược, Hằng Nga, Nữ Oa, Hậu Thổ thì lập tức đưa mấy mỹ nữ này về tiếp tục sống tạm bợ, không đột phát Đại Đạo tuyệt đối không xuất quan.
Trong lòng Lý Trường Sinh xoay chuyển vô số suy nghĩ, nhưng động tác trên tay lại không hề ngừng lại.
Hắn thấy Thược Dược tế thanh liên tam thập lục phẩm để bảo vệ toàn thân, thoáng cái lấy quạt Hỗn Thiên từ trong ngực ra.
Quạt Hỗn Thiên được tạo thành từ ba mươi sáu chiếc lông vũ màu sắc khác nhau, mỗi chiếc lông vũ là một loại pháp tắc đại đạo, tỏa ra Đại Đạo Huyền Quang có thể chiếu rọi chư thiên.
Đây lại là một món Hỗn Độn chí bảo!
Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh thấy Lý Trường Sinh lại moi ra một món Hỗn Độn chí bảo, kinh ngạc muốn tê dại.
Bọn họ cảm thấy Tiên Thiên chí bảo trong tay không ngon nữa!
Hồng Quân và Dương Mi lão tổ càng xúc động muốn đập tường hơn.
Người này thật sự là Thiên Đạo sao?
So với hắn, Thiên Đạo chúng ta thực nghèo nàn đến nổi giống như ăn mày, sự khác biệt này cũng lớn thật!
Trong lúc quạt Hỗn Thiên dao động, chỉ thấy đất, lửa, gió, nước cùng được sinh ra, lôi, điện, mây, sương dâng lên như thủy triều, các loại Đại Đạo Pháp Tắc cùng lúc siết tới như muốn nuốt chửng Thược Dược.
Có điều, Thược Dược đối diện với sự tấn công khủng bố xung quanh lại không hề tỏ ra hoảng loạn, nàng vừa vận pháp lực huy động huyền quang phòng vệ của thanh liên tam thập lục phẩm vừa lấy cối đá ra từ trong phủ đệ.
Cối đá vốn dĩ bình thường, bị Thược Dược tế lên đỉnh đầu Lý Trường Sinh lập tức hóa thành cối xay Diệt Thế, nghiền Huyền Vũ Thuẫn của Lý Trường Sinh kêu lên bang bang, huyền quang lóe lên, Hỗn Độn cuộn trào, có dấu hiệu vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Dọa Lý Trường Sinh sợ dựng tóc gáy.
Hắn không ngờ Thược Dược còn có thể lấy ra Hỗn Độn chí bảo.
Lẽ nào Hỗn Độn chí bảo rẻ mạt như vậy sao?
Lý Trường Sinh không thể chửi mắng, hắn vội tế ra một Hỗn Độn chí bảo phòng vệ, dựng ở trên đầu mới miễn cưỡng ngăn khỏi sự nghiền nát của cối xay Diệt Thế.
Sau đó, Lý Trường Sinh lại tế ra Hỗn Độn chí bảo, muốn đánh bại Thược Dược.
Song, sau khi hắn lấy Hỗn Độn chí bảo ra, Thược Dược cũng khăng khăng lấy ra thêm một món Hỗn Độn chí bảo đối phó hắn, căn bản không cho Lý Trường Sinh được như ý.
Cuối cùng, Lý Trường Sinh có bảy món Hỗn Độn chí bảo, toàn bộ đều bị lấy ra sử dụng hết cũng không làm gì được Thược Dược.
Lúc này Lý Trường Sinh hoàn toàn cuống quýt.
Trước đó hắn cảm thấy át chủ bài của mình đã đủ rồi.
Gặp phải tu sĩ cùng cấp, chắc chắn có thể hạ gục đối phương.
Nhưng bây giờ hắn đột nhiên phát hiện át chủ bài của mình sao mà ít đến vậy?
Đừng nói là hạ gục đối thủ cùng cấp, tu vi của đối phương yếu hơn hắn một cảnh giới nhỏ vậy mà hắn còn không làm gì được đối phương.
Sao rác rưởi vậy chứ?
Điều này hơi mất mặt những người xuyên không!
Cùng lúc này, Lý Trường Sinh đột nhiên chú ý đến một sự việc chấn động.
Trận đấu giữa hắn và Thược Dược hai bên đều không nương tay, dốc toàn lực thi triển pháp thuật.
Động tĩnh lớn như vậy Hồng Hoang sớm đã bị hủy hoại vô số lần rồi.
Nhưng mà, tình hình thực tế chưa kể Hồng Hoang không bị hủy, đến cả cây cỏ hoa lá, nhà cửa đường xá xung quanh cũng không bị tổn hại chút nào.
Một tấm Pháp Võng cực kỳ thần bí không biết từ lúc nào xuất hiện trên không trung khu vực hắn và Thược Dược chiến đấu.
Tấm Pháp Võng này đan xen ngang dọc, ngập tràn pháp tắc, văn tự bay lượn, huyền quang quanh quẩn từng sợi lưới, là một Đại Đạo hoàn chỉnh. Lý Trường Sinh dường như từ trong tấm Pháp Võng này nhìn thấy Đại Đạo bản nguyên, làm hắn mê mẫn không thôi.
“Đây thật sự là Đại Đạo Pháp Võng!”
Cảm nhận được khí tức của Pháp Võng, Lý Trường Sinh kinh ngạc không nói nên lời.
Đây là cảnh giới Đại Đạo mà hắn luôn muốn đạt đến.
Không ngờ hôm nay bản thân lại may mắn nhìn thấy Đại Đạo thật sự.
Chẳng trách trận đấu của ta và Thược Dược không ảnh hưởng chút nào đến Hồng Hoang.
Bên ngoài Đại Đạo Pháp Võng là trời đất Hồng Hoang, còn bên trong Pháp Võng là Hồng Mông vô tận.
Trận đấu giữa ta và Thược Dược tuy khủng bố nhưng đối với Hồng Mông vô tận mà nói, chẳng qua chỉ là bọt nước trong ngân hà rộng lớn mà thôi, căn bản không hề hấn gì.
Phủ đệ này rốt cuộc là nơi thế nào?
Sao lại có Đại Đạo Pháp Võng che phủ.
Kết hợp thêm việc Thược Dược có thể lấy ra nhiều Hỗn Độn chí bảo như vậy, Lý Trường Sinh không khỏi ngày càng tò mò tình hình trong phủ đệ và thân phận của Thược Dược.
Chẳng lẽ đây là câu lạc bộ Thiên Đạo?
Bạn cần đăng nhập để bình luận