Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 305 - Coi Thánh Nhân như con kiến!

Hắn đổ hết toàn bộ sự việc lên người Ngọc Đế.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân chau mày: “Sao Ngọc Đế lại đột nhiên bảo ngươi đến Thiên Đình nhậm chức.”
Dương Tiễn ung dung nói: “Nguyên nhân cụ thể đệ tử không biết, hắn chỉ nói với đệ tử, dù sao thì chúng ta cũng là cậu cháu, ban đầu chuyện của mẫu thân hắn cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ. Đệ tử nghĩ dù sao cũng là ca ca của mẫu thân, hơn nữa thái độ thành khẩn cho nên đệ tử đã đồng ý lời thỉnh cầu của hắn.”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân nhìn Dương Tiễn đánh giá một lúc, trong mắt lóe lên tia sáng âm u.
Lẽ nào hắn đã đoán được nguyên nhân bên trong chuyện của Dao Cơ?
Nhưng mà chuyện này e rằng ngay cả Ngọc Đế không biết rõ, sao hắn có thể đoán ra được chứ?
Vẻ mặt Dương Tiễn bình tĩnh nghênh đón ánh mắt của Ngọc Đỉnh Chân Nhân.
Ngọc Đỉnh Chân Nhân đè nỗi thắc mắc xuống, hạ giọng nói: “Ngươi có biết ngươi tự mình đồng ý với Ngọc Đế nhậm chức Thiên Đình Hộ Pháp Thiên Thần, hành vi này tổn hại đến thể diện của Xiển giáo, không ít người trong giáo vô cùng bất mãn với hành vi của ngươi.”
Dương Tiễn vội lộ ra nét mặt hoảng sợ: “Đệ tử không ngờ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến thể diện của Xiển giáo, chỉ thấy Ngọc Đế thái độ chân thành, cho nên không nghĩ nhiều liền đồng ý, vẫn mong sư phụ đừng trách phạt.”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của đệ tử, không biết rõ là do hắn thật sự không biết hay đang cố ý giả vờ hồ đồ.
“Nếu như vi sư bảo ngươi từ chối sắc phong của Hạo Thiên thì sao?” Ngọc Đỉnh Chân Nhân hỏi Dương Tiễn.
Dương Tiễn chần chừ đáp: “Chính miệng đệ tử đã đồng ý, lúc này nuốt lời không phải đệ tử sẽ trở thành một người nói không giữ lời sao?”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân đã hiểu thái độ của Dương Tiễn.
Aizz.
Đáng tiếc, từ nay trên bảng Phong Thần sẽ có tên của ngươi rồi.
Hắn thầm thở dài một hơi, nét mặt không thay đổi: “Nếu ngươi đã không đồng ý vậy vi sư không miễn cưỡng nữa. Ngươi, khoảng thời gian này chăm chỉ tu luyện, sau này xuống núi phụ tá Khương sư thúc của ngươi thảo phạt Triều Ca.”
Dương Tiễn thấy sư phụ không ép hắn từ chối sắc phong, trong lòng thầm thở phào một hơi.
Hắn vội vàng gật đầu: “Đệ tử tuân mệnh.”
Ngọc Đỉnh Chân Nhân gật đầu không nói nhiều với Dương Tiễn nữa, quay người rời khỏi Mai sơn.
Dương Tiễn cung kính tiễn sư phụ rời đi, nhìn bóng dáng của sư phụ biến mất, ánh mắt của hắn sáng lên.
Có lẽ sư phụ đã tin lời ta nói!
Không ngờ kế hoạch lại suôn sẻ như vậy.
Suy nghĩ một lúc, Dương Tiễn liền biến thành một con hùng ưng che giấu khí tức, bay đến Triều Ca.
Dương Tiễn bay đến trên không trung trang viên của Lý Nguyên.
Hắn nhìn thấy Lý Nguyên đang ngồi trong sân cùng với Dương Thiền.
Lần trước bị Lý Nguyên nhìn thấu thuật ẩn thân, lần này Dương Tiễn cố ý muốn thăm dò xem Lý Nguyên có thể nhìn ra thuật biến hóa của hắn hay không.
Thế là từ hùng ưng hắn lại biến thành một con chim sẻ, sau đó thân hình khẽ động bay xuống đậu lên một cây đào trong sân.
“Chít chít chít.”
Hắn vươn cánh ra, hót mấy tiếng, bất cứ ai không nhìn ra con chim sẻ này lại là con người biến thành.
Dương Thiền bỗng nhớ ra chuyện nàng muốn hỏi Lý Nguyên.
Nàng lấy sáo đào từ trong tay áo ra hỏi Lý Nguyên: “sáo đào này là một linh bảo, sao trước đây ngươi không nói với ta? Hại ta suýt nữa đã diệt toàn bộ hàng vạn tu sĩ Mai sơn luôn rồi.”
Nhớ tới cảnh tượng lúc đó, trong lòng Dương Thiền vẫn còn hơi sợ hãi.
Lý Nguyên vẫn đọc Tây Du Ký như cũ, không thèm quay đầu nói: “Cái này còn phải nói với ngươi sao? Lúc ngươi dùng pháp lực tấu lẽ nào không cảm nhận được pháp lực dao động?”
Gương mặt Dương Thiền đỏ lên: “Lúc đó ta chỉ đang tức giận, nào có nghĩ nhiều như vậy.”
Nàng phấn khởi hỏi Lý Nguyên: “sáo đào này là linh bảo gì vậy? Ca ca của ta đoán nó còn lợi hại hơn Bảo Liên Đăng, không biết có phải thật hay không?”
Lý Nguyên gật đầu: “Đương nhiên là thật.”
“Pháp bảo quý giá như vậy sao ngươi nỡ tặng cho ta.” Gương mặt Dương Thiền thoáng ửng hồng hỏi.
Lẽ nào là thích ta sao?
Không phải thật sự là vì chê nó đã từng bị ta thổi chứ?
“Chít chít chít.”
Ngay lúc này, một con chim sẻ bay vào sân.
Dương Thiền không để ý.
Lý Nguyên chuyển tầm mắt từ trên sách nhìn con chim sẻ một cái: “Sao mỗi lần người đến đều không quang minh chính đại đi vào vậy.”
Dương Thiền khó hiểu nhìn Lý Nguyên và chim sẻ một cái: “Ngươi nói chuyện với một con chim sẻ làm gì vậy?”
Lý Nguyên: “Đó là ca ca của ngươi.”
Dương Thiền nhìn con chim sẻ hơi ngơ ngác.
Dương Tiễn lúc này kinh ngạc đến mức mồm há to đủ nhét hai quả trứng ngỗng.
Hắn không ngờ Lý Nguyên lại dễ dàng nhìn thấu thuật biến hình của hắn như vậy.
Phải biết rằng, phép biến hình của hắn, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc có thể nhìn ra khe hở.
Quá mức khó tin!
Đây thật sự là một tu sĩ Địa Tiên kỳ?
Dương Tiễn cố nén nỗi thắc mắc trong lòng, biến lại hình người.
Dương Thiền nhìn thấy con chim sẻ thật sự biến thành ca ca, nét mặt cạn lời nói: “Thật sự là ngươi, sao ngươi lại biến thành chim sẻ đi vào vậy?”
Dương Tiễn giải thích: “Ta muốn thử xem Lý đạo hữu có thể nhìn ra hay không, thật không ngờ...”
Hắn tò mò nhìn Lý Nguyên: “Rốt cuộc ngươi làm thế nào mà nhìn ra thuật ẩn thân của ta vậy?”
Lý Nguyên đặt sách xuống, thản nhiên nói: “Không phải ta đã nói rồi sao, nhìn bằng mắt một cái là ra.”
“Lẽ nào ngươi cũng luyện thần thông thiên nhãn sao?” Dương Tiễn nhìn đôi mắt của Lý Nguyên suy đoán.
Lý Nguyên: “Không cần luyện, đôi mắt của ta có thể nhìn thấu căn nguyên của mọi vạn vật trên thế gian này.”
Dương Tiễn nghe vậy, da mặt khẽ giật một cái.
“Nhìn thấu căn nguyên vạn vật, chỉ e rằng ngay cả Thánh Nhân không làm được.”
Lý Nguyên phản bác: “Trong mắt ta Thánh Nhân chẳng khác gì con kiến, sao có thể so với ta được.”
Dương Tiễn thấy Lý Nguyên càng nói càng quá đáng, tức khắc xúc động muốn hộc máu.
Thật sự không khoác lác quá đà làm đau đầu lưỡi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận