Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1928 - Nữ nhân này thật là hung ác

Dù sao lúc trước Yêu Nguyệt còn nói thích Giang Phong, sau khi bắt được Giang Phong, cũng nhất định phải giữ lại người sống.
Không ngờ còn chưa được bao lâu, Yêu Nguyệt vậy mà dễ dàng nói muốn xử tử Giang Phong như thế.
Một chút tình cảm cũng không nói đến, như là đang lạnh lùng xử lý với một người xa lạ không quen.
Cái này cũng thay đổi quá nhanh rồi đi?
Coi như là có người mới quên người cũ, nhưng như này cũng là quên quá nhanh, quá triệt để rồi!
Mọi người trong khách điếm đều không khỏi âm thầm đổ mồ hôi cho Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô.
Chỉ cảm thấy người đàn bà Yêu Nguyệt này, thật sự hung ác quá thể!
Cứ thế hời hợt quyết định vận mệnh của mấy người.
Giang Phong nhịn xuống kinh hãi, vội vàng xin xỏ với Yêu Nguyệt: “Yêu Nguyệt, ta và Nguyệt Nô là thật lòng, hi vọng rằng…”
Yêu Nguyệt đột nhiên cắt ngang lời nói của Giang Phong, lạnh lùng hỏi: “Tên của ta, ngươi có thể gọi thẳng ra sao?”
Ặc!
Vẻ mặt Giang Phong trở nên hoang mang.
Lúc trước không phải ngươi gọi ta là ‘Ngọc Lang’, không phải ta một mực hô tên ngươi sao?
Hiện tại như thế nào, thậm chí ngay cả tên ngươi ta cũng không xứng hô?
Nữ nhân, sao lại lật mặt còn nhanh hơn lật sách thế?
Thế nhưng, Giang Phong lại không thể hiện ra sự oán giận trong lòng hắn, hắn dứt khoát sửa lời nói: “Đại cung chủ, kính xin ngươi nể mặt giao tình ngày xưa của chúng ta, có thể thả ta và Hoa Nguyệt Nô đi, bọn ta nhất định sẽ vô cùng cảm kích với đại cung chủ.”
Yêu Nguyệt cười lạnh nói: “Giao tình ngày xưa? Lúc trước ngươi bị kẻ thù đuổi giết, ta cứu được ngươi, lại còn trị thương cho ngươi, mà ngươi lại lừa tỳ nữ của ta chạy mất, vậy mà bây giờ, ngươi còn dám nói giao tình với ta?”
“Ngươi không cảm thấy, lời này rất buồn cười sao?”
Giang Phong: “Ta và Hoa Nguyệt Nô là thật lòng yêu nhau, chẳng qua là lo lắng đại cung chủ trách mắng, cho nên mới rời đi không từ biệt, kính xin…”
Yêu Nguyệt không muốn cùng Giang Phong nói nhảm, nàng lạnh lùng cắt đứt lời giải thích của Giang Phong, thản nhiên nói: “Nếu như các ngươi thật lòng yêu nhau, ta sẽ sai người đem các ngươi chôn cùng một chỗ, để cho các ngươi bên nhau mãi mãi, vĩnh viễn không chia lìa, coi như là thành toàn cho các ngươi.”
Nói xong, nàng liếc nhìn đệ tử Di Hoa cung: “Còn không ra tay? Chẳng lẽ muốn cho ta tự mình ra tay sao?”
Đệ tử Di Hoa cung nghe vậy, lập tức không dám chần chờ nữa.
Chỉ thấy Hà Lộ bấm tay tạo ra một pháp quyết với Giang Phong, một ánh kiếm lập tức lao thẳng đến phía thần cung và nguyên thần của Giang Phong.
Mắt thấy Giang Phong sắp bị kiếm đâm trúng, thế nhưng, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một ánh sáng màu xanh đột nhiên chắn trước mặt Giang Phong, làm ánh kiếm mất đi đến vô hình.
“Liên Tinh, ngươi làm vậy là fcó ý gì?”
Yêu Nguyệt nhìn muội muội bên cạnh, sắc mặt rất chi là khó coi.
Thì ra ánh sáng màu xanh vừa rồi chính là của Liên Tinh phát ra, cứu Giang Phong.
Liên Tinh thật sự không đành lòng xem Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô bị giết, cho nên lúc này mới ra tay cứu.
Dù sao hành vi của Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô vốn là tội không đáng chết.
Chỉ có điều, đối mặt với chất vấn của tỷ tỷ, Liên Tinh lại cảm thấy rất sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng có ý nghĩ dám chống lại lời tỷ tỷ.
Đây là lần đầu tiên.
Liên Tinh cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, giải thích với tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, bọn họ tự mình chạy ra Di Hoa cung, tuy có sai, nhưng là tội không đáng chết, xin tỷ tỷ xử lý nhẹ tay.”
Yêu Nguyệt lạnh lùng nói: “Nếu như ta nhất định muốn xử tử bọn họ thì sao, ngươi sẽ chuẩn bị đối nghịch với ta à?”
Cảm nhận được khí tức lạnh như băng phát ra từ trên người tỷ tỷ, khuôn mặt Liên Tinh vốn trắng nõn lại càng trở nên trắng bệch, trái tim giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngưc
Suốt thời gian qua, nàng luôn sống dưới bóng ma của tỷ tỷ mình, đối với người tỷ tỷ này, nàng thật sự vừa tức vừa sợ.
Nếu không phải vừa rồi, nàng nghe Lý Nguyên nói, chân mình bị tật có thể là do tỷ tỷ cố ý gây ra, điều này làm cho Liên Tinh nghi ngờ hành vi nhẫn nhục đối với tỷ tỷ.
Nàng không muốn như trước kia nữa, đối với tỷ tỷ nói gì nghe nấy.
Bằng không thì, nàng cũng không dám ra tay cứu Giang Phong, ngỗ nghịch ý nghĩ của tỷ tỷ.
Chỉ là, tuy rằng nàng muốn phản kháng quyền uy của tỷ tỷ, không muốn sống dưới bóng ma của tỷ tỷ nữa, nhưng đối mặt với sự bức bách của tỷ tỷ, Liên Tinh vẫn cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Rốt cuộc, cái bóng ma hình thành mấy vạn năm cũng không thể phá bỏ trong một sớm một chiều được. Liên Tinh hít sâu một hơi, cố gắng làm cho giọng nói của mình không được run rẩy, nói:
“Ta không phải là muốn đối nghịch với tỷ tỷ, chỉ là, hy vọng tỷ tỷ có thể tha cho Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô một mạng.”
Yêu Nguyệt thấy vẻ mặt muội muội rõ ràng là e ngại, nhưng lại vẫn kiên trì nhìn mình, muốn mình thả Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô đi, điều này làm cho trong lòng Yêu Nguyệt rất chi là bất mãn.
Nàng không nghĩ tới, muội muội đối với mình luôn luôn nói gì nghe nấy vậy mà cũng dám đối nghịch với quyết định của mình!
Không thể tha thứ, Yêu Nguyệt muốn ra tay dạy dỗ muội muội một chút.
Thế nhưng, nàng nghĩ đến đệ tử Di Hoa cung vẫn còn ở bên cạnh nhìn, ngược lại không tiện để cho thuộc hạ trông thấy đại cung chủ cùng nhị cung chủ Di Hoa cung vậy mà lại bất hòa vì một nam nhân.
Truyền ra lại khiến cho người ngoài chê cười.
Bởi vậy, Yêu Nguyệt lập tức nhịn xuống ý muốn dạy dỗ muội muội.
Nàng đợi sau khi chuẩn bị trở về rồi sẽ tự mình dạy dỗ muội muội, cho muội muội hiểu ra hậu quả của việc ngỗ nghịch với tỷ tỷ.
Chỉ là, cứ như vậy, giết ngay Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô thì không tốt cho lắm.
Miễn cho kích thích lòng phản nghịch của muội muội, công khai đối nghịch với ta.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Yêu Nguyệt nhìn Liên Tinh lập tức trở nên hiền lành đôi phần, từ tốn nói ra: “Nếu như ngươi đã cầu tình, bản cung trước hết buông tha hai người bọn họ. Sau khi mang bọn họ trở về Di Hoa cung rồi sẽ quyết định xử phạt bọn họ như thế nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận