Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 414 - Rốt cuộc y phục của Đát Kỷ là chí bảo gì?

Đát Kỷ không chút do dự đi theo bên cạnh Bạch Ngọc Tảo.
Càng đến gần Hải Nhãn, sóng biển xung quanh lại càng trở nên mãnh liệt.
Thậm chí, đến cuối cùng, sóng biển còn cuốn lên tận trời, không thể phân biệt nổi đâu là sóng biển đâu là bầu trời nữa.
Tu sĩ tầm thường sẽ không thể nào phi hành trong hoàn cảnh ác liệt thế này.
Sau đó, Đát Kỷ lại bắt đầu cảm nhận được nhiều luồng khí tức của pháp tắc hệ Thủy từ phương xa lan đến, tràn ngập khắp đất trời, khuấy động khắp không gian và thời gian.
Phi hành chừng hai canh giờ, cuối cùng ba người cũng đến được gần Hải Nhãn.
Vòng xoáy khổng lồ nhìn giống như một dải ngân hà, pháp tắc hệ Thủy được tạo ra dày đặc, Đát Kỷ không khỏi mở to hai mắt, cảm thấy khung cảnh này thật quá chấn động.
Khí tức vĩnh hằng và bất hủ uy áp Càn Khôn, thời không chi lực bay múa trong trời đất, pháp tắc ngày đêm tiêu tán khủng khiếp, Đát Kỷ cảm thấy chân tay như nhũn ra.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên chứng kiến Hải Nhãn, nhưng Bạch Ngọc Tảo và Bạch Lăng vẫn cảm thấy choáng váng.
“Không biết trong Hải Nhãn là cái gì?”
Đát Kỷ nhìn Hải Nhãn, thì thào lẩm bẩm.
Bạch Ngọc Tảo nghe xong không khỏi cười khổ: “Từ xưa đến nay, chỉ có Long tộc vì độ hóa tự thân nghiệp lực, cứ một kiếp trôi qua lại cần một vị Thánh Long tộc dùng thân trấn áp Hải Nhãn, vì thế mà trừ mấy vị đại năng Long tộc ra thì chưa có người nào sống mà đi vào được Hải Nhãn, không có người sống từ Hải Nhãn đi ra. Vì thế mà không ai biết được trong Hải Nhãn có thứ gì.”
Ðát Kỷ gật đầu, nàng vẫn biết chuyện Long tộc trấn áp Hải Nhãn, tộc Phượng Hoàng trấn áp Bất Tử hỏa sơn, tộc Kỳ Lân trấn áp Địa Nhãn.
Nhớ đến mục đích tới nơi này, Đát Kỷ nhanh chóng nói với mẹ con Bạch Lăng: “Các ngươi chờ ở đây, ta đi thử một lần, xem ta có thể đi được vào Hải Nhãn đến chừng nào.”
Bạch Ngọc Tảo và Bạch Lăng biết được ý định của Đát Kỷ thì bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, nghẹn họng nhìn trân trối.
Bạch Ngọc Tảo hoảng sợ thốt lên: “Đại La tu sĩ có thể tiếp cận nơi này ở Hải Nhãn đã là cực hạn rồi, nếu đến gần hơn chút nữa sẽ gặp nguy hiểm mất.”
Bạch Lăng vô cùng lo lắng: “Ðát Kỷ tỷ tỷ, ngươi đừng liều lĩnh xông vào chỗ hiểm như vậy.”
Đát Kỷ trấn an: “Các ngươi không cần phải lo lắng, dĩ nhiên ta đã nắm chắc được vài phần nên mới dám thử.”
“Nhưng...”
Bạch Ngọc Tảo còn muốn khuyên can thêm.
Có điều Đát Kỷ đã động thân bay về phía Hải Nhãn.
Bạch Ngọc Tảo thấy vậy thì lo lắng vô cùng.
Bạch Lăng không chớp mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Đát Kỷ, hơi thở kích động dồn dập.
Trong một thời gian ngắn, Đát Kỷ đã đến gần Hải Nhãn, biển ngày càng khủng khiếp, khí tức của pháp tắc chi thủy ngày càng mãnh liệt.
Vừa mới bắt đầu, Đát Kỷ còn có thể phòng ngự bằng năng lực của bản thân, ngăn cản pháp tắc chi lực lao đến dồn dập. Nhưng bay được một lúc, sau khi Huyền Quang phòng ngự tự thân của nàng giữ vững rồi thì lại bị pháp tắc hệ Thủy vô cùng vô tận ở xung quanh xoắn chặt đến tan vỡ.
Pháp tắc kinh khủng dữ dội càn quét về phía Đát Kỷ, tưởng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Bạch Ngọc Tảo thông qua thần thức trông thấy một màn này thì không khỏi sợ mất mật.
Nàng cảm thấy, Đát Kỷ lành ít dữ nhiều.
Không kịp suy nghĩ, thân hình nàng chợt lóe, lập tức tạo ra một đường chạy trốn bằng thủy thuật, phóng về hướng Đát Kỷ, nhằm cứu sống nàng.
Ðát Kỷ thấy phòng ngự Huyền Quang vỡ tan tành, không chút hoang mang nhanh chóng dịch chuyển Chu Thiên, đánh ra một đạo pháp lực ở y phục của nàng lên, ngay sau đó, chỉ thấy y phục Đát Kỷ lóe lên linh quang phóng ra, một luồng phòng ngự màu trắng, bao phủ xung quanh cơ thể nàng.
Cái lớp phòng ngự màu trắng này vô cùng chân thật, còn có tác dụng công kích ngược lại, đẩy lùi những sóng to gió lớn và cả pháp tắc bao vây xung quanh Đát Kỷ.
Trong phạm vi ba trượng xung quanh Đát Kỷ không còn một con sóng nào hết, trở thành một mảnh đất trống không.
“Mẫu thân!”
Trong lúc Đát Kỷ đang chuẩn bị xông vào trong Hải Nhãn thì đột ngột nghe tiếng kêu hoảng sợ của Bạch Lăng từ phía sau.
Đát Kỷ vội vã quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy hai mẹ con Bạch Ngọc Tảo đang ở phía sau, cách nàng chừng mười dặm.
Có điều, có vẻ tình hình của Bạch Ngọc Tảo không ổn cho lắm, phòng ngự của Bạch Ngọc Tảo đang bị pháp tắc chi lực bao quanh không ngừng tiêu tan, lóe lên liên tục, dáng vẻ có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Lăng lộ vẻ hoảng sợ.
Bạch Ngọc Tảo cũng bị dọa đến gương mặt trắng bệch, thể lực pháp lực như đê vỡ mà lao đến lớp phòng ngự.
Đát Kỷ trông thấy vậy, không nghĩ nhiều, nàng lắc mình bay đến trước mặt mẹ con Bạch Ngọc Tảo, kéo đối phương vào trong lớp phòng ngự Huyền Quang của nàng.
Phòng ngự của Bạch Ngọc Tảo lóe lên rồi mới từ từ trở lại bình thường.
Vốn Bạch Ngọc Tảo đang bị pháp tắc khủng khiếp ở xung quanh nghiền ép, rơi vào tuyệt cảnh, trong lòng âm thầm kêu khổ, cứ tưởng rằng hôm nay hai mẹ con sẽ vong mạng tại đây.
Đang trong lúc nàng tuyệt vọng thì đột nhiên cảm thấy áp lực xung quanh biến mất, sóng to gió lớn không còn.
Bạch Ngọc Tảo quan sát luồng sáng màu trắng này, cùng với sóng biển và pháp tắc mênh mông cuồn cuộn bên ngoài Huyền Quang, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Đạo phòng ngự Huyền Quang này sao có thể lợi hại như thế, có thể đánh lui pháp tắc chi lực bên trong Hải Nhãn ra xa, tạo nên một khoảng đất trống.
Linh bảo phòng ngự lợi hại như thế, đúng là lần đầu được biết đến.
Bạch Ngọc Tảo nhìn chằm chằm bộ y phục trên người Đát Kỷ, đôi mắt lóe lên ánh nhìn kỳ lạ.
Nàng không thể nào tưởng tượng được, rốt cuộc bộ y phục trên người Đát Kỷ là linh bảo cấp bậc gì, sao lại có năng lực phòng ngự khủng khiếp đến thế.
Là thượng phẩm Tiên thiên linh bảo, hay là cực phẩm Tiên thiên linh bảo đây, đó là tất cả những gì Bạch Ngọc Tảo có thể nghĩ đến.
Về phần Tiên thiên chí bảo, Hỗn Độn linh bảo, nàng không dám nghĩ đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận