Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2208 - Lý Thanh Chiếu đánh cược với Lý Nguyên

Lý Nguyên gật đầu: “Ngươi đoán đúng rồi, trong tương lai, quả thật sẽ có rất nhiều người đi theo Nho giáo.”
Lý Thanh Chiếu không ngờ lời mình thuận miệng nói ra lại là đoán trúng.
Song nàng lại không đồng tình với chính suy đoán của bản thân.
Nàng lắc đầu, nói: “Ở Tiên Đường chúng ta, ngay cả huyền môn, phật môn, thiên đình cũng có rất ít người thờ, một cái Nho giáo làm sao có thể có nhiều người tin phục được?”
Nàng tỏ ra vô cùng tự tin: “Đừng nói Nho giáo vốn không thu hút lớn đến vậy, cho dù hắn thực sự có sức hấp dẫn như thế thì triều đình ta cũng sẽ không cho hắn được tuỳ ý truyền bá tín ngưỡng ở Tiên Đường đâu.”
Lý Nguyên cười nhạt, không tranh luận với Lý Thanh Chiếu: “Về sau sẽ biết.”
Nhìn bộ dạng u mê tự tin của Lý Nguyên, Lý Thanh Chiếu cũng không khỏi cười nhạt.
Nàng hoàn toàn không tin dự đoán của Lý Nguyên.
Quá bất hợp lý.
Suy cho cùng, phật môn, thiên đình và huyền môn cũng từng rất lẫy lừng nhưng đến nay chúng vẫn không được truyền bá ở Tiên Đường.
Một phái chỉ mới được sáng lập như Nho giáo thì làm sao vượt mặt huyền môn, thiên đình, phật môn?
Lý Nguyên coi trọng Nho giáo kia quá rồi!
Xem ra, chuyện Lý Nguyên tự nhận có khả năng dự đoán cũng là thổi phòng sự thật mà thôi.
Tuy Lý Thanh Chiếu cảm thấy Lý Nguyên hơi khoác lác.
Nhưng điều này không làm cho ấn tượng của Lý Thanh Chiếu về Lý Nguyên bị xấu đi.
Bởi vì trong quá trình tiếp xúc với Lý Nguyên trước đó, nàng cảm thấy người như Lý Nguyên thực sự quá hoàn hảo.
Bất kể là khí chất, hay thơ ca, cầm kì thư hoạ, hắn cũng đều vô cùng tài hoa, hoàn mỹ không khuyết điểm.
Thậm chí còn hoàn hảo một cách không chân thực.
Điều này khiến Lý Thanh Chiếu thậm chí có chút tự ti khi đối diện với Lý Nguyên, vì vậy mới không dám biểu lộ lòng mình trước mặt hắn.
Lúc này, nàng phát hiện Lý Nguyên thích “chém gió”, hắn cũng có chỗ không hoàn mỹ.
Việc đó làm Lý Thanh Chiếu có cảm giác như vậy thì Lý Nguyên mới chân thật.
Áp lực của nàng cũng không còn quá lớn.
Khiến nàng có thể cư xử thoải mái hơn.
Lý Thanh Chiếu ngắm khuôn mặt anh tuấn của Lý Nguyên, một ý nghĩ loé lên, bèn nói với Lý Nguyên: “Ngươi nói Nho giáo sẽ gây tác động rất lớn lên Tiên Đường, ta lại cảm thấy Nho giáo sẽ không làm được trò trống gì. Chi bằng hai ta đánh cược bằng chuyện này đi.”
Lý Nguyên tò mò hỏi: “Ngươi muốn cược gì?”
Lý Thanh Chiếu: “Nếu ta thắng, ngươi phải chấp nhận một yêu cầu của ta vô điều kiện, không được từ chối. Dĩ nhiên, chắc chắn không bắt ngươi phải giết người phóng hoả, làm điều phi pháp, trái với pháp luật hay vô đạo đức. Ngược lại, ngươi thắng thì ta cũng thực hiện vô điều kiện một yêu cầu từ ngươi. Sao nào?”
Đến lúc ta thắng, ta sẽ khiến ngươi cưới ta.
Hắn không thể chối từ đâu.
Điều kiện này thật là hoàn hảo!
Lý Thanh Chiếu thầm đắc ý.
Cơ mà chẳng biết Lý Nguyên có chịu chấp nhận vụ cá cược hay không!
Lý Thanh Chiếu nhìn Lý Nguyên, có phần hồi hộp.
Lý Nguyên phóng khoáng gật đầu: “Được, ta nhận lời.”
A!!!
Lý Thanh Chiếu lập tức reo mừng hoan hô trong lòng.
Nàng cho rằng Lý Nguyên đã thuộc về mình.
Nghĩ đến cuộc sống sau khi kết hôn với Lý Nguyên, Lý Thanh Chiếu không khỏi cười khúc khích không ngừng.
Trong một thời gian sau đó, chủ đề được mọi người nhiệt tình bàn tán chính là việc Huyền Đô Đại pháp sư thành thánh.
Vô số người ôm hoài bão khát khao bái nhập trở thành môn hạ của Huyền Đô đại pháp sư, từ đó tiền đồ vô lượng.
Dẫu sao Nho giáo cũng được Huyền Đô đại pháp sư lập ra, nhất định sẽ thu nhận không ít đệ tử, thực lực Nho giáo sẽ phát triển cực nhanh.
Đối với nhiều tu sĩ, đây là một cơ hội trời cho.
Mấy tháng sau.
Một tin tức được lan truyền khắp hồng hoang.
Một vị tên Mạnh Tử, một nam tử nhân tộc không có tiếng tăm, may mắn trở thành môn hạ và là đại đệ tử thủ tịch của Huyền Đô Thánh Nhân.
Đặc biệt, sau khi hành động lúc trước của Mạnh Tử được lưu truyền, nó đã dấy lên vô số lời bàn tán sôi nổi của rất nhiều người.
Thì ra ngày trước nam tử nhân tộc tên Mạnh Tử kia không hề có thiên phú tu luyện.
Đã hơn năm mươi tuổi nhưng mới chỉ dừng lại ở giai đoạn luyện tinh hoá khí.
Có thể nói là thiên phú cực yếu kém.
Cũng may, tuy thiên phú tu luyện của Mạnh Tử vô cùng kém coi nhưng hắn lại hết sức nhiệt tình và yêu thích việc đọc sách ôn văn.
Rất có tài trên phương diện nghiên cứu sách cổ.
Thậm chí, hắn còn vượt qua cuộc thi khoa cử của Tiên Đường, đạt được hạng mười trong kì thi đình.
Việc này khiến một người không có chút tu vi như Mạnh Tử lại được đảm nhận chức giáo tập giám sát của một châu phủ Tiên Đường, hưởng đãi ngộ bổng lộc nhất phẩm.
Tất cả mọi người không ngờ rằng một nam nhân không hề có thiên phú tu luyện như Mạnh Tử lại có thể trở mình, bái Huyền Đô Thánh Nhân làm thầy.
Nhất là những người xung quanh Mạnh Tử, càng có cảm giác xa cách mấy đời.
Chỉ cảm thấy tiêu chuẩn thu nhận đồ đệ của Huyền Đô Thánh Nhân được định quá thấp!
Nhưng, Huyền Đô Thánh Nhân đặt tiêu chuẩn thu nhận đệ tử thấp cũng là một tin cực vui cho quần chúng tu sĩ.
Nếu Huyền Đô Thánh Nhân có thể nhận cả kẻ không có thiên phú tu luyện là Mạnh Tử thì các tu sĩ khác chẳng phải cũng có cơ hội hay sao?
Hơn nữa cơ hội còn tốt hơn hẳn Mạnh Tử.
Xét cho cùng, dù thiên phú tu luyện của mọi người có kém cỏi đến đâu thì cũng không tới nỗi hơn năm mươi tuổi mới luyện đến luyện tinh hoá khí nhỉ?
Ngay khi mọi người đang nhăm nhe định đi bái nhập môn hạ của Huyền Đô Thánh Nhân, một cái tin bỗng được truyền ra ngoài.
Khiến ai nấy không kịp trở tay.
Thì ra Huyền Đô Thánh Nhân tuyên bố rằng sau khi nhận Mạnh Tử làm đệ tử thì sẽ không thu ai làm đồ đệ nữa.
Điều này làm vô số người đang ôm mộng trở nên thất vọng.
Tất cả không ngờ Huyền Đô Thánh Nhân lại giống y sư phụ Lão Tử của hắn, đều không thích thu đệ tử.
Sau khi Huyền Đô Thánh Nhân nhận Mạnh Tử làm đệ tử quan môn, không hề có tin tức nào khác được truyền ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận