Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 549 - Thái Thượng Lão Quân bị đánh nổ tung (2)

Ánh mắt của tất cả mọi người đều không di chuyển mà nhìn chằm chằm vào bóng dáng tắm trong huyết vũ kia, cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong lòng chỉ nảy ra một suy nghĩ.
Quá tàn bạo!
Từ khi Tây Kỳ phạt Trụ, mọi người chưa từng thấy người nào tàn nhẫn như thế.
Nếu so ra thì Thông Thiên giáo chủ và Khổng Tuyên còn hòa nhã hơn nhiều.
Người này giống như sinh ra để chiến đấu vậy.
Tử Tiêu cung.
Lão Tử cung kính hỏi Hồng Quân: “Xin hỏi sư phụ, không biết kẻ ác kia là ai? Tại sao trước đây chưa từng nghe nhắc đến người này?”
Gương mặt Hồng Quân tỏ ra một vài tia phức tạp: “Người này rốt cuộc là ai ta cũng không rõ lắm.”
Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Tiếp Dẫn đạo nhân đều kinh ngạc nhìn nhau.
Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, trong Hồng Hoang, ngoại trừ Lý Nguyên ra vậy mà còn có chuyện Hồng Quân không biết được.
Hồng Quân nói tiếp: “Mặc dù ta không biết hắn là ai, có lai lịch thế nào nhưng mà ta biết hắn là người mà Thân Công Báo mời ra từ trong tửu phường của Lý tiền bối.”
Tửu phường của Lý Nguyên?
Nét mặt của đám người Lão Tử vừa kinh ngạc vừa bừng tỉnh.
Nếu như người này có liên quan với Lý Nguyên, vậy có thể hiểu được mọi thứ rồi.
Dù sao thì người hầu bên cạnh Lý Nguyên đều là Thánh Nhân Thiên Đạo, có thêm một cường giả nhục thân khủng bố cũng hợp tình hợp lý.
Đợi đã!
Mọi người bỗng nhớ ra điều gì đó.
Hình như bọn họ nghe Hồng Quân gọi là Lý tiền bối?
Cái này là do sư phụ gọi nhầm đúng không?
Nếu không sao sư phụ có thể gọi Lý Nguyên là Lý tiền bối được?
Thông Thiên giáo chủ nén nỗi thắc mắc trong lòng, thử hỏi Hồng Quân: “Sư phụ, sao ngươi lại gọi Lý Nguyên là tiền bối vậy?”
Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tiếp Dẫn đạo nhân cũng nhìn Hồng Quân không rời mắt.
Hồng Quân nói: “Với thực lực của Lý Nguyên mà ta gọi hắn bằng tiền bối có hơi trèo cao rồi.”
Bịch!
Cằm của bốn vị Thánh Nhân cùng lúc rơi xuống đất.
Vẻ mặt vừa ngỡ ngàng vừa kinh ngạc.
Hồng Quân là Đạo Tổ là người phát ngôn của Thiên Đạo, trong thế giới Hồng Hoang có thể thi triển thực lực gần bằng Đại Đạo.
Hắn gọi Lý Nguyên là tiền bối lại cho là trèo cao?
Đám người Lão Tử cảm thấy thế giới quan của mình đều sụp đổ rồi.
Rốt cuộc là thực lực ở cấp bậc nào mới có thể khiến cho Hồng Quân phải ăn nói khiêm tốn như thế?
Tiếp Dẫn đạo nhân nén nỗi kinh ngạc và thắc mắc ở trong lòng, hắn hỏi Hồng Quân: “Không phải trước đây sư phụ nói Lý Nguyên là con của Đại Đạo sao? Tu vi cũng không hề cao, tại sao…”
Hồng Quân: “Suy tính trước đây đều đã sai, con của Đại Đạo…” Trên mặt Hồng Quân cười khổ: “Quả thật là đang sỉ nhục Lý tiền bối.”
“Vậy Lý tiền bối rốt cuộc có tu vi gì?” Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Hồng Quân chằm chằm.
Lão Tử, Thông Thiên, Tiếp Dẫn cũng ngừng thở.
Hồng Quân: “Trước đây ta nói hắn là con của Đại Đạo, thật ra hắn là cha của Đại Đạo mới phải.”
Lão Tử nghe vậy nét mặt run rẩy dữ dội.
Nói Đại Đạo như thế thật sự ổn sao?
Nét mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn tỏ ra vô cùng nghi ngờ.
Cha của Đại Đạo?
Sư phụ chắc chắn không phải đang mắng người đấy chứ?
Tiếp Dẫn, Thông Thiên mơ hồ đoán được điều gì đó, nhưng mà bọn họ căn bản không dám tin vào suy đoán của mình.
Thật sự suy đoán này quá giật gân, quá khó tin, quá mức kinh ngạc.
“Sư phụ có thể nói rõ hơn được không?” Tiếp Dẫn đạo nhân dè dặt hỏi.
Hồng Quân ung dung nhìn Tiếp Dẫn một cái: “Còn không rõ nữa sao? Cha của Đại Đạo đương nhiên lợi hại hơn Đại Đạo.”
Ầm!
Bốn vị Thánh Nhân cảm thấy một tiếng ầm nổ vang trong đầu bọn họ, chấn động đến mức tâm thần của bọn họ lay động, lỗ tai lùng bùng, suýt nữa muốn ngất xỉu.
Lại giống như có một luồng khí lạnh từ xương cốt của bọn họ xông thẳng lên đỉnh đầu gần như muốn phá vỡ da đầu của bọn họ.
Vẻ mặt của bọn họ chết trân không nói nên lời.
Giống như một tên ngốc há to miệng, đồng tử không nhúc nhích.
Lợi hại hơn cả Đại Đạo?
Lão Tử quả thật không dám đo lường xem rốt cuộc lợi hại đến mức nào?
Đối với hắn, Thiên Đạo đã là tồn tại đáng ngưỡng mộ, đừng nói đến Đại Đạo hay còn lợi hại hơn Đại Đạo.
Trên thế gian này sao lại có người có thể thật sự tu luyện đến Đại Đạo chứ?
Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ cảm thấy lỗ tai của mình có vấn đề.
Hoặc là Hồng Quân điên rồi.
Thông Thiên giáo chủ, Tiếp Dẫn đạo nhân cũng không thể tiếp nhận sự thật này.
Thiên Đạo, bọn họ còn có thể tưởng tượng ra được. Đại Đạo quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Còn về cha của Đại Đạo, cho dù bọn họ là Thánh Nhân nhưng cũng đã vượt qua nhận thức của bọn họ.
Cũng không biết qua bao lâu Lão Tử mới hồi phục lại từ trong cơn thất thần, ánh mắt hắn hơi đờ đẫn nhìn Hồng Quân không dám tin mà hỏi: “Sư phụ, ngươi nói thật sao? Thực lực của Lý, Lý tiền bối thật sự mạnh như thế?”
Hồng Quân không hề quở trách giọng điệu nghi ngờ của Lão Tử, bởi vì hắn biết chuyện này vô lý và khiến người khác khó tin đến mức nào.
Hắn cảm thán nói: “Đương nhiên là thật. Mấy năm trước, ta chính mắt nhìn thấy hắn ra tay ép Bàn Cổ quỳ xuống đất đầu hàng.”
“Bàn Cổ?”
Mọi người trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Hồng Quân.
Bọn họ không hiểu, không phải Bàn Cổ đã chết rồi sao?
Sao có thể bị Lý Nguyên ép quỳ xuống đất đầu hàng được?
Sao sự việc càng ngày càng vô lý, càng lúc càng khó hiểu vậy?
Hồng Quân: “Là Bàn Cổ, lúc đầu Bàn Cổ không hề chết, thực lực hiện tại của hắn sắp khôi phục lại cảnh giới mà trước đây hắn khi khai thiên, lượng kiếp của Hồng Hoang do hắn đứng phía sau khống chế. Nhưng mà lúc đó hắn chọc giận Lý Nguyên, không, nên nói là chọc giận muội muội Đát Kỷ của Lý Nguyên, kết quả Lý Nguyên đánh tan rã chiến lực của Bàn Cổ dễ như trở bàn tay.”
Nghe Hồng Quân kể lại tường tận, Lão Tử, Nguyên Thủy, Thông Thiên, Tiếp Dẫn vô thức há to miệng, cảm giác khó tin giống như nghe thiên thư vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận