Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 462 - Khương Tử Nha giả vờ thất bại! (2)

Khương Tử Nha chú ý tới vẻ thất vọng trong đáy mắt Cơ Xương, trong lòng hắn không khỏi có chút bối rối.
Không giả vờ thành công, Cơ Xương sẽ không không mời ta làm tướng đúng không, nhưng nếu ta không thể làm tướng thì còn chủ trì đại nghiệp Phong Thần như thế nào nữa. Không được, nhất định phải cứu vớt một phen.
Suy nghĩ một lúc, Khương Tử Nha lập tức có chú ý.
Chỉ thấy hắn lấy ra một đồ vật lớn cỡ nắm tay người lớn, màu vàng nhạt, hình tròn bất quy tắc từ trong ngực, nâng lên lòng bàn tay.
Hắn có dáng vẻ cao nhân, hỏi Cơ Xương: “Ngươi có biết đây là vật gì không?”
Cơ Xương nhìn một lúc, lắc đầu nói: “Không biết đây là vật gì.”
Đám người Tán Nghi Sinh, Nam Cung Thích cũng lần lượt lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Khương Tử Nha thản nhiên nói: “Vật này tên là khoai tây, có thể làm thực phẩm chủ yếu, mỗi mẫu có thể sản xuất được hai ngàn cân.”
Tạch! Cơ Xương cùng với đám người Tán Nghi Sinh, Nam Cung Thích bên cạnh nghe vậy, đều bị khiếp sợ đến rớt cằm, trợn mắt cứng lưỡi nhìn chằm chằm khoai tây trong tay Khương Tử Nha, trên mặt tràn ngập vẻ điên cuồng.
Thực phẩm chủ yếu, mỗi mẫu hai ngàn cân.
Con số này đối với mọi người quả thực là không dám nghĩ đến.
Nếu như đây là sự thật, sau đó mở rộng khoai tây ra Tây Kỳ, vậy thì dân chúng Tây Kỳ vĩnh viễn không chịu đói nữa.
Đả đảo Trụ vương thống trị tàn bạo, thống nhất Cửu Châu cũng ở trong tầm tay.
Nghĩ đến đây, Cơ Xương kích động khó nhịn.
Vẻ mặt hắn háo hức hỏi Khương Tử Nha: “Tiên sinh nói lời này là thật sao? Vật này thật sự có thể sản xuất hai ngàn cân.”
Khương Tử Nha lại nắm quyền chủ động, lập tức khôi phục tự tin.
Chỉ thấy hắn chắp tay mà đứng, nói: “Lão phu không nói dối, tất nhiên đều là thật, lấy đầu người đảm bảo.”
Cơ Xương kích động hứa: “Nếu tiên sinh đồng ý trồng vật này ở Tây Kỳ, Cơ Xương nguyện ý lấy vị trí thủ tướng phụng dưỡng tiên sinh.”
Nhưng Khương Tử Nha chỉ mỉm cười rồi cất khoai tây đi, sau đó cầm cần câu, dẫn theo đệ tử Võ Cát, bỏ lại Cơ Xương, rời đi không chút hoang mang.
Vốn không đồng ý, không trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Cơ Xương.
Cơ Xương thấy thế, vội vàng tiến lên cầu xin Khương Tử Nha xuất sơn trồng khoai tây.
Lúc đầu Khương Tử Nha vốn không để ý tới thỉnh cầu của Cơ Xương, đợi một lát sau... Khương Tử Nha cảm thấy thời cơ sắp được, lúc này mới chậm rãi nói: “Bảo ta xuất sơn cũng được, nhưng ta không quen đi bộ.”
Cơ Xương nghe vậy, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Khương Tử Nha.
Biết Khương Tử Nha đang thăm dò hắn có thành tâm hay không.
Hắn lập tức chỉ vào xe ngựa của mình, nói: “Tiên sinh không muốn đi bộ thì có thể ngồi xe ngựa của ta.”
Khương Tử Nha thản nhiên nói: “Nếu ngươi đồng ý kéo xe ngựa cho ta thì ta sẽ ngồi.”
Đám người Tán Nghi Sinh, Nam Cung Thích bên cạnh nghe vậy, không khỏi giận tím mặt, chỉ cảm thấy Khương Tử Nha ức hiếp người quá đáng.
Nhưng Cơ Xương lại một mực đồng ý: “Tiên sinh, mời lên xe, ta kéo xe cho tiên sinh là được…”
Khương Tử Nha nghênh ngang ngồi lên xe ngựa, không để ý tới ánh mắt phẫn nộ của đám người Tán Nghi Sinh.
Hắn muốn nắm bắt đôi chút Cơ Xương cùng với đám đại thần Tây Kỳ, để tương lai bản thân có thể dựng uy tín cho tướng.
Vẻ mặt Cơ Xương cung kính, cẩn thận kéo xe cho Khương Tử Nha, trên mặt vốn không có chút bất mãn nào.
Để mỗi mẫu sản xuất được hai ngàn cân khoai tây, ta nhịn! Mặc dù Cơ Xương đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trước kia hắn cũng từng học võ nghệ, hơn nữa người trên thế gian này có linh khí tẩm bổ, nên thể chất cường tráng hơn người Trái Đất rất nhiều.
Bởi vậy mặc dù xe ngựa rất nặng nhưng Cơ Xương vẫn có thể kéo.
Hắn kéo xe đi về phía Tây, mỗi hơi thở đi ba trăm lẻ một bước, lúc này mới cảm nhận được thể lực không chịu nổi nữa, đột nhiên té ngã.
Đám người Tán Nghi Sinh muốn nâng đỡ, nhưng bản thân Cơ Xương đã vội vàng đứng lên, sau đó tiếp tục kéo xe.
Lại đi thêm năm trăm lẻ bảy bước, rốt cuộc thể lực của Cơ Xương cũng hoàn toàn cạn kiệt, co quắp ngã xuống đường.
Giờ phút này, ánh mắt của đám người Tán Nghi Sinh nhìn Khương Tử Nha đều muốn phun lửa, nếu không phải ngày thường Cơ Xương quản lý có chừng mực, chỉ sợ những người này sẽ tiến lên đánh cho Khương Tử Nha một trận.
Khương Tử Nha thấy Cơ Xương ngã xuống, biết đã quá đáng, vì thế hắn lại giả vờ.
Chỉ thấy hắn ra vẻ cảm thán nói: “Tây Bá hầu, ngươi tổng cộng đã đi tám trăm lẻ tám bước, triều đình sẽ tồn tại tám ngàn lẻ tám năm.”
Cơ Xương nghe được số bước kéo xe của mình, vậy mà còn liên quan đến thời gian Chu triều tồn tại, trong lòng vừa sợ vừa hối hận.
Hắn lập tức vùng vẫy đứng dậy, vẫn muốn tiếp tục.
Nhưng Khương Tử Nha lắc đầu nói: “Số trời như thế, hưng suy tự có định số, bây giờ ngươi kéo xe tiếp không đếm được nữa.”
Cơ Xương nghe vậy, trong lòng cảm khái không thôi.
Tám ngàn năm, không ngờ lại được định như vậy.
Nếu bản thân có thể kéo Khương Tử Nha đến Vương cung thì tốt biết mấy.
Giờ phút này, đám người Tán Nghi Sinh, Nam Cung Thích bên cạnh đều bị Khương Tử Nha làm cho khiếp sợ, lần lượt thu hồi vẻ mặt tức giận.
Cảm thấy người này đúng là có chút bản lĩnh.
Sau khi Khương Tử Nha đạt được mục đích giả vờ thì bước xuống từ trên xe ngựa, nắm tay Cơ Xương đi về phía Vương cung.
Trở lại Vương cung, Khương Tử Nha được Cơ Xương nhận lệnh làm thủ tướng.
Mà việc đầu tiên sau khi Khương Tử Nha trở thành thủ tướng chính là... trồng khoai tây.
Nếu thực sự có thể đạt được sản lượng mỗi mẫu hai ngàn cân khoai tây, thậm chí chỉ cần có thể đạt được mỗi mẫu một ngàn cân, Cơ Xương đã sẵn sàng thúc đẩy mạnh mẽ việc trồng khoai tây ở Tây Kỳ.
Khương Tử Nha rất tự tin về việc này.
Lúc trước hắn cố ý nói với Mã Chiêu Đệ- còn là phu nhân hắn, hắn thích ăn khoai tây, vì thế bảo Mã Chiêu Đệ đi đòi khoai tay ở chỗ của Lý Nguyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận