Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2006 - Đại chúa tể bị vả mặt điên cuồng

Dù sao phương thức xuất hiện của cữu cữu này tuy rất đột ngột, không có dự báo trước nhưng mà thực lực của cữu cữu này quá yếu, không bằng cả bọn họ.
Triệu hồi ra ngoại trừ đi tìm đường chết thì chẳng có giúp ích được gì cho trận chiến.
Thậm chí bọn họ căn bản không hiểu nổi tại sao Tô Trường Ly lại triệu hồi cữu cữu của mình ra để đi tìm đường chết chứ?
Nhưng hướng phát triển tiếp sau đó hoàn toàn vượt qua khỏi sự tưởng tượng của tu sĩ Tinh Hà.
Bởi vì Thú Hoàng chế nhạo cữu cữu của Tô Trường Ly một câu kết quả lại vô cớ cào mình thành bộ xương trắng.
Bảy vị Đại Đế Quang Minh, Thương Thiên đầu tiên bị đóng băng đột ngột mà không hề có dấu hiệu báo trước nào.
Sau đó lại không điều khiển được mà điên cuồng tự tát chính mình.
Tuy mọi người đều không thấy Lý Nguyên ra tay như thế nào nhưng mọi người đều biết mọi biến cố chắc chắn do Lý Nguyên gây ra.
Hóa ra cữu cữu của Trường Ly Đại Đế không hề yếu.
Ngược lại mạnh đến mức khó tin!
Ở trước mặt đối phương tám vị Đại Đế có tu vi mạnh mẽ chẳng có chút sức lực chống chọi nào.
Chỉ là không biết thực lực của cữu cữu Trường Ly đại đế so với thực lực của Đại chúa tể sẽ như thế nào?
Trong đôi mắt của tu sĩ Tinh Hà tràn đầy chờ mong.
Tuy mấy bảy vị Đại Đế đang điên cuồng tát chính mình nhưng trên miệng lại không hề do dự.
Bọn họ vội vàng bắt đầu khóc lóc cầu cứu Đại chúa tể.
“Chủ nhân cứu ta, ta không thể điều khiển được mình nữa.”
“Mong chủ nhân ra tay giết chết cuồng đồ, chứng tỏ uy nghiêm.”
“Chủ nhân còn không ra tay nữa, ta sẽ bị đánh chết mất thôi.”
“Chủ nhân cứu mạng, đau quá!”
Vừa tát chính mình vừa cầu cứu Đại chúa tể, cảnh tượng này buồn cười bao nhiêu thì hoang đường bấy nhiêu.
Nghe tiếng cầu cứu khóc than của đám thuộc hạ, nét mặt của Đại chúa tể cũng không nén giận nổi nữa.
Hành vi này nào phải đánh lên mặt của thuộc hạ ta?
Đây rõ ràng là đánh lên mặt của hắn!
Đương nhiên không thể nhắm mắt làm ngơ!
Nếu không sẽ còn cho rằng Đại chúa tể hắn rất dễ bắt nạt!
Đại chúa tể cũng không muốn nhiều lời với Lý Nguyên, hắn trực tiếp động thủ ra đòn tấn công.
Bởi vì cho dù nói như thế nào cũng không bằng thực tế đánh bại Lý Nguyên.
Trong lòng Đại chúa tể khẽ động, trong hốc mắc khổng lồ lập tức bắn ra một luồng ánh sáng chói mắt.
Tốc độ của luồng ánh sáng này không thể dùng từ ngữ để hình dung được nữa.
Vượt qua xa thời gian và không gian.
Ngay lúc nó bắn ra đã đến ngay bên cạnh Lý Nguyên, bao trùm lấy tất cả không gian và thời gian chỗ Lý Nguyên đang đứng.
Luồng ánh sát quanh quẩn huyết sát chi lực đáng sợ vô song, bao trùm pháp tắc hủy diệt cực kỳ thuần khiết.
Đối diện trước luồng ánh sáng, sinh mệnh trực tiếp khô héo.
Đối diện trước luồng ánh sáng, thời gian lại bị ngưng đọng.
Đối diện trước luồng ánh sáng, luân hồi đổ nát.
Tóm lại, mọi pháp tắc sau khi bị luồng ánh sáng chiếu vào đều tan rã.
Luồng ánh sáng này ở trong mắt người thường trông vô cùng tầm thường, không có gì mới lạ.
Nhưng năng lượng ẩn giấu trong đó lại đủ tiêu diệt vô số Hỗn độn.
Cho dù Thánh Nhân bình thường đối diện với đòn tấn công này cũng sẽ hoảng hốt lo sợ, nhượng bộ lui binh.
Đại chúa tể vừa ra tay đã lấy ra toàn bộ sức mạnh của mình.
Hắn vốn không định nương tay, từng bước thâm dò Lý Nguyên.
Sư tử vồ thỏ còn biết dùng toàn lực, huống hồ là hắn.
Lý Nguyên đối mặt với đòn tấn công của Đại chúa tể nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ, dao động pháp tắc khủng bố ở xung quanh căn bản không thể khiến hắn có bất cứ biểu cảm nào.
Hắn cũng không trốn luồng ánh sáng Đại chúa tể chiếu tới hắn.
Luồng ánh sáng thuận lợi chiếu lên người của Lý Nguyên, nhưng lại không gây ra bất cứ ảnh hưởng nào đến hắn.
Chỉ chiếu rọi khuôn mặt trắng như tuyết của hắn trở nên phiếm đỏ một chút, hồng hào trông giống như quả táo.
Cho dù pháp tắc huyết sát và pháp tắc hủy diệt gột rửa như thế nào thì sinh mệnh chi lực của hắn vẫn vững chắc như lúc đầu.
Dòng sông thời gian của Lý Nguyên vẫn bất động như cũ.
Đại chúa tể thấy pháp tắc huyết sát và pháp tắc hủy diệt mình tu luyện thành công đánh trúng Lý Nguyên, hắn vốn cho rằng có thể khiến Lý Nguyên luống cuống tay chân, thua một vố lớn.
Thậm chí có thể trực tiếp giết chết luân hồi sinh mệnh của Lý Nguyên.
Nhưng mà hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng, đòn tấn công với uy lực lớn nhất của mình lại chẳng tạo nên bất cứ sát thương nào với Lý Nguyên.
Thậm chí ngay cả y phục trên người Lý Nguyên cũng chẳng nhăn đi tý nào.
Sao lại như thế chứ?
Đại chúa tể hơi ngây ngốc.
Sao người này không dùng đến pháp bảo phòng ngự toàn thân mà có thể đỡ được đòn tấn công bởi hai loại pháp tắc mạnh mẽ, hơn nữa còn không chịu bất cứ ảnh hưởng nào?
Phải biết rằng sự thông thạo pháp tắc huyết sát và pháp tắc hủy diệt của hắn đã đạt đến cấp bậc Hồng Hoang đại viên mãn, chỉ cách pháp tắc Thiên Đạo một bước nhỏ.
Cho dù Thánh Nhân đại viên mãn cũng không thể dùng cơ thể xác thịt đỡ được một đòn tấn công toàn lực của ta chứ?
Người này sao có thể để mặc cho pháp tắc huyết sát và pháp tắc hủy diệt chém giết, còn có thể nhẹ nhàng bình thản như thế?
Lẽ nào tu vi của người này đã vượt qua Thánh Nhân?
Nhưng sao có thể được chứ?
Vượt qua Thánh Nhân chính là Thiên Đạo.
Nếu hắn là Thiên Đạo, sao ta không cảm nhận được?
Do đó hắn không thể nào là Thiên Đạo!
Nếu hắn không phải là Thiên Đạo vậy hắn là gì?
Thực lực của hắn rốt cuộc mạnh đến cỡ nào?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Đại chúa tể dấy lên vô số suy nghĩ.
Nhưng mà đòn tấn công của hắn không hề dừng lại?
Trong lúc Đại chúa tể vô cùng kinh ngạc thì Lý Nguyên lại bình tĩnh nhìn Đại chúa tể một cái.
Sau đó búng tay một cái.
“Bốc.”
Âm thanh giòn tan vui tai, rõ rệt nhưng không vang dội, nhưng mà sinh linh trong cả thế giới Tinh Hà lại nghe thấy rất rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận