Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1360 - Cố Thành bị đánh đơ ra luôn (2)

Đát Kỷ thản nhiên nói: “Bỏ đi, dù sao thì lần trước ta cũng đã dạy dỗ ngươi rồi. Chỉ mong ngươi sau này đừng hèn hạ như thế nữa.”
Cố Thành đầy chân thành: “Đa tạ Đát Kỷ tiên tử dạy dỗ, tại hạ không dám.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn thấy Đát Kỷ đã tha thứ cho Cố Thành, trong lòng mới thở phào một hơi.
Nếu không hắn chỉ có thể trục xuất Cố Thành ra khỏi sư môn, phân rõ ranh giới.
Nhưng thật sự hắn không nỡ với đệ tử này.
Đát Kỷ không để ý đến Cố Thành nữa, nàng nói với Nữ Oa và Hậu Thổ: “Đã hái rau xong chưa, ca ca còn đợi các ngươi mang rau về rửa sạch để cắt ra chuẩn bị ăn lẩu đó.”
Hậu Thổ: “Đã hái xong rồi, chúng ta về thôi.”
Nữ Oa hỏi: “Ca ca ngươi đã làm xong bánh kem cho ta chưa?”
Đát Kỷ: “Đã làm xong rồi, rất đẹp luôn đó.”
Nữ Oa nghe vậy nét mặt tràn đầy mong đợi.
Cố Thành ở bên cạnh nhìn thấy ba mỹ nữ nói đùa vui vẻ, trong lòng lại càng khó chịu.
Mỹ nhân như thế không những không phải của ta mà ta lại còn mất mặt trước các nàng.
Nhân vật chính như ta thật quá thất bại.
Cố Thành lặng lẽ đi theo mọi người đến quần pháp kiến trúc.
Không lâu sau, mọi người đã đến bên trong một tiểu viện sạch sẽ gọn gàng.
Xung quanh tiểu viện chất một đóng củi ngay ngắn, mấy vò nước còn có rất nhiều bình dưa chua.
Trên nóc nhà dựng lên một ống khói, làn khói lượn lờ bay theo gió.
Nơi này có lẽ là một nhà bếp.
Đi vào nhà bếp.
Chỉ thấy một nam tử mặc đồ đầu bếp màu trắng, đội nón đầu bếp đang đảo nguyên liệu nấu lẩu trong cái nồi sắt lớn.
Còn có một tiểu cô nương đang ngồi cạnh lò nhóm lửa.
Hương thơm lay động lòng người của nồi lẩu tràn ngập khắp căn phòng.
Khiến người khác có một loại thèm ăn mãnh liệt.
Cố Thành cảm thấy đồ nướng mình làm trước đây căn bản không cùng đẳng cấp với hương vị này.
Nhưng mà Cố Thành không rảnh để cảm khái về hương vị của nồi lẩu này.
Sức chú ý của hắn đã đặt toàn bộ lên người của nam tử mặc đồ đầu bếp kia.
Hắn không ngờ trên thế gian này còn có nam tử khôi ngô tiêu sái, phong lưu phóng khoáng như thế.
Nếu nói Thược Dược là nữ nhân hoàn hảo nhất trên thế gian thì người này chính là nam nhân hoàn mỹ nhất thế gian.
Cho dù ngũ quan, tướng tá hay là khí chất đều vô cùng nổi bật, bất phàm hơn người, tao nhã thong dong.
Cố Thành đứng trước mặt đối phương không khỏi sinh ra lòng tự ti xấu hổ.
Đây chính là tự ti khi biết mình không bằng người ta.
Hắn là ai?
Đẹp trai quá mức luôn đấy!
Ngay lúc này chỉ nghe thấy Tam Thanh, Tây Phương Nhị thánh cúi người hành lễ với nam nhân đó: “Bái kiến công tử.”
Hóa ra hắn chính là ‘Lý công tử’ trong miệng của mọi người.
Cường giả vượt qua Đại Đạo.
Quả nhiên phi phàm.
Trong lòng Cố Thành thầm cảm khái.
Lý Nguyên nhìn Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh bình tĩnh gật đầu nói: “Không cần đa lễ, cứ tự nhiên đi.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn thầm kéo tay áo của đồ đệ.
Cố Thành lập tức phản ứng lại.
Mặc dù không tình nguyện nhưng hắn vẫn cúi người hành lễ với Lý Nguyên: “Tại hạ Cố Thành, bái kiến tiền bối.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn ở bên cạnh giải thích: “Công tử, đây là đệ tử ta mới thu nhận, đặc biệt dẫn hắn đi ra ngoài học hỏi.”
Trong lòng hắn rất thấp thỏm không yên, lo lắng bởi vì chuyện của Đát Kỷ mà chọc Lý Nguyên tức giận.
Nhưng mà Lý Nguyên không hề tỏ ra không hài lòng.
Hắn chỉ nhàn nhạt gật đầu với Nguyên Thủy Thiên Tôn rồi chẳng thèm nhìn đến Cố Thành một cái.
Lý Nguyên căn dặn Nữ Oa và Hậu Thổ: “Các ngươi rửa sạch nấm kim châm, khoai tây, mì sợi, củ sen, sau đó cắt sẵn là ăn được rồi.”
Nữ Oa chu môi nói: “Hôm nay là thọ tinh của ta á, ngươi không biết xấu hổ mà bắt ta rửa rau sao.”
Lý Nguyên nói đại: “Vậy Nguyên Thủy đi rửa đi.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nghe vậy cũng không dám chậm trễ hay bất mãn, hắn lập tức vén tay áo lên sảng khoái nói: “Được thôi để ta đi rửa.”
Nói rồi liền ra hiệu một ánh mắt với Cố Thành.
Cố Thành đương nhiên hiểu ý của sư phụ, hắn lên tiếng: “Ta đi rửa với sư phụ.”
Lúc này Lão Tử và Tây Phương Nhị Thánh cũng chủ động lên tiếng: “Công tử, không biết có cần bọn ta giúp gì hay không?”
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhận lấy rổ rau trong tay của Hậu Thổ và Nữ Oa, đi rửa ra cùng với đồ đệ, bắt đầu nghiêm túc rửa rau.
Cố Thành thấy sư phụ nhẫn nhục chịu khó rửa rau và dáng vẻ chủ động tìm việc làm của Lão Tử và Tây Phương Nhị Thánh trong lòng thầm cảm khái không thôi.
Không ngờ Thánh Nhân cao cao tại thượng, duy ngã độc tôn cũng có lúc khom lưng uốn gối như thế.
Lý công tử này thật sự là ngang tàng quá mức.
Đại trượng phu sinh ra đã thế!
Tương lai ta cũng nhất định phải uy phong giống như hắn, không, phải uy phong hơn hắn mới được!
Sở hữu hệ thống, Cố Thành cảm thấy tương lai mình nhất định có thể làm được.
Còn về việc hắn phát hiện nước rửa rau và các loại rau thật sự đều rất bất phàm, hắn đã không còn cảm thấy kinh ngạc hay bất ngờ gì nữa.
Dù sao đây cũng là nơi ở của cường giả cao hơn Đại Đạo.
Đồ ăn, đồ dùng đều không tầm thường, đây chẳng phải là đương nhiên hay sao?
Sau khi mọi thứ chuẩn bị xong, mọi người đi đến bên trong một đình nghỉ mát bắt đầu ăn lẩu.
Nhưng mà điều Cố Thành cảm thấy vô cùng ấm ức chính là hắn không có tư cách ngồi cùng bàn với mọi người.
Chỉ có thể lặng lẽ đứng phía sau Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhìn mọi người thưởng thức lẩu.
Hắn giống như một người hầu vậy.
Không ai chú ý toàn bộ quá trình đều không được đếm xỉa tới.
Cố Thành cảm thấy vô cùng khó chịu, cả quá trình đều khó chịu như ngồi lên kim châm.
Nhất là khi hắn thấy Nữ Oa, Hậu Thổ, Đát Kỷ thân thiết với Lý Nguyên, trong lòng càng buồn bực hơn.
Ta không phải là nhân vật chính sao?
Sao lại sống khổ như thế này?
Người khác ăn thịt, ta chỉ có thể đứng nhìn.
Người khác uống rượu ta cũng chỉ được đứng nhìn.
Mỹ nhân tuyệt thế vây quanh nam nhân khác lại không thèm nhìn ta một cái, coi ta như người vô hình, ta cũng chỉ có thể đứng nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận