Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1710 - Một nam nhân khiến xấu hổ phải gọi bằng cụ (2)

Hắn làm như vậy cũng vì phần thưởng hệ thống cả.
Đúng vậy, Vu Việt sở hữu một hệ thống.
Đồng thời hắn còn là một người xuyên không, hồn xuyên.
Vu Ngưu Bút chỉ là nghệ danh mà hắn thuận miệng đặt ra thôi.
Trước đây không lâu, Vu Việt xuyên một vào một gia đình bình thường nằm ở huyện ngoại ô gần thành Trường An của hồng hoang thích ứng một thời gian. Lúc này, hắn mới coi như hiểu rõ ràng tình huống cơ bản của thế giới hồng hoang.
Khi biết được ở thế giới hồng hoang, thần phật đầy trời, yêu ma khắp nơi, trường sinh không phải mơ, hắn cực kỳ hưng phấn và kích động.
Hắn xoa tay chuẩn bị làm một phen sự nghiệp, đạt được trường sinh.
Đúng lúc này, hệ thống trong cơ thể hắn được kích hoạt.
Song, hệ thống của hắn hơi đặc biệt, gọi là “hệ thống kích phát xấu hổ”, chỉ cần hành vi của hắn khiến người khác cảm thấy xấu hổ thì hắn có thể nhận được phần thưởng hệ thống.
Càng nhiều người xấu hổ, mức độ xấu hổ càng cao thì phần thưởng hắn nhận được càng phong phú.
Nhìn thuyết minh hệ thống, vẻ mặt Vu Việt (


)
Hắn không ngờ bản thân lại nhận được hệ thống quái dị như vậy.
Nhưng dù sao có hệ thống vẫn mạnh hơn không có nhiều.
Vu Việt cũng không ghét bỏ hệ thống của mình.
Hắn bình tĩnh lại, bắt đầu nghiên cứu làm thế nào kích phát xấu hổ.
Cũng may trước khi xuyên qua hắn thường xem video ngắn, thấy không ít tập hợp những hành vi xấu hổ của nhân loại.
Cho nên làm thế nào để kích phát xấu hổ, hắn có đầy đủ manh mối.
Vu Việt chuẩn bị bắt chước thực hiện những hành vi lúng túng để người của thế giới này cảm nhận nỗi sợ hãi khi bị xấu hổ chi phối.
Để kiểm nghiệm tính chân thực của hệ thống, đầu tiên Vu Việt đã “giết gà dùng dao mổ trâu”, thử với thôn nhỏ mà hắn xuyên qua.
Kết quả hiệu quả thí nghiệm khiến Vu Việt hết sức thỏa mãn và hưng phấn.
Hắn chỉ bắt chước những hành vi xấu hổ không quá đặc sắc của nhân loại mà hắn từng thấy trước khi xuyên qua.
Kết quả, tất cả thôn dân đều xấu hổ đến mức ngón chân móc rách cả giày.
Cũng vì thế mà Vu Việt nhận được phần thưởng phong phú đầu tiên đến từ hệ thống.
Dựa vào phần thưởng này, hắn thu được vài món đạo cụ và pháp bảo đặc biệt, còn nâng tu vi của mình đến Địa Tiên kỳ.
Vu Việt kích động đến mức mấy ngày không khép miệng được.
Có loại cảm giác kích động như sấm dậy đất bằng, đột nhiên phát tài.
Tuy Vu Việt nhận được phần thưởng phong phú nhưng đồng nghĩa với việc hắn cũng không thể ở lại thôn nữa.
Vì mỗi người trong thôn, kể cả cha mẹ kiếp này của hắn đều nhìn hắn với ánh mắt như nhìn bệnh nhân tâm thần.
Không ai dám trò chuyện với hắn.
Thấy hắn lại gần thì lập tức trốn ra xa.
Sợ hắn đột nhiên phát bệnh, không làm chuyện xấu hổ thì lấy đao chém lung tung.
Cho nên trốn xa kẻ tâm thần một chút mới được.
Thậm chí, hắn còn nghe lén thấy cha mẹ kiếp này của hắn đang thương lượng với trưởng thôn, vào trong huyện mời tiên sư đến trừ tà cho Vu Việt.
Vu Việt biết, tiên sư ở thế giới này có bản lĩnh thật sự, cho nên hắn cũng không dám để tiên sư trừ tà cho mình.
Hắn chỉ đành đợi trời tối, lén rời khỏi thôn trang.
Dù sao hắn vốn không định ở lại thôn nhỏ này lâu dài.
Mục tiêu của hắn chính là tinh thần đại hải.
Hắn đã quyết định muốn đến thành thị lớn kiếm sống từ lâu.
Hắn muốn đi kinh đô Trường An, nghe nói trong thành Trường An có hơn một trăm triệu dân.
Chỉ cần hắn kích phát xấu hổ trong thành Trường An thì chắc chắn sẽ lan đến vô số người, vậy chẳng phải phần thưởng hệ thống cũng thi nhau đưa tới cửa hay sao?
Đây là điều thôn trang nhỏ không thể sánh bằng.
Cho nên Vu Việt ôm ảo tưởng chạy tới thành Trường An.
Sự phồn hoa của thành Trường An hoàn toàn vượt xa những gì Vu Việt tưởng tượng.
Trước đây, khi xuyên đến hồng hoang, tuy Vu Việt biết thế giới này yêu ma quỷ quái hoành hành, tiên phật thần đạo đông đảo nhưng trong lòng hắn vẫn rất khinh thường.
Nghĩ so với thế giới cũ của hắn, hồng hoang rất lạc hậu, kiến trúc và trang phục của người dân giống như xã hội phong kiến vậy.
Song sau khi đến thành đến thành Trường An, Vu Việt biết mình đã sai rồi.
Hồng hoang không hề lạc hậu hơn thế giới cũ của hắn.
Ví như thành Trường An, còn náo nhiệt phồn hoa hơn bất cứ đô thị nào mà hắn từng gặp ở kiếp trước.
Mấy con đường chính trong thành rộng đến ba trăm sáu mươi lăm mét, rộng kinh người.
Bốn làn xe vận tải, hai làn xe ngựa, hai làn đường cho người đi bộ, hai dãy sạp hàng phân cách rõ ràng, không lộn xộn chút nào.
Tuấn nam mỹ nữ trên đường nhìn mà hoa cả mắt.
Gu ăn mặc hoàn toàn không thua kém những mỹ nhân trên đường phố kiếp trước hắn từng xem trong video.
Khiến hắn kinh ngạc là, không ít yêu tộc đầu thú thân người cũng thoải mái dạo phố.
Người đi đường xung quanh không hề cảm thấy kỳ lạ.
Vu Việt được chứng kiến sự náo nhiệt và phồn hoa của thành Trường An, bèn bắt đầu làm chính sự.
Cho nên mới có cảnh tượng hắn điên cuồng kích phát xấu hổ vừa rồi.
Kết quả của hành động này khiến Vu Việt cực kỳ thỏa mãn.
Trong đầu hắn không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở các loại phần thưởng của hệ thống, tựa tiếng tiên nhạc tuyệt diệu khiến hắn đắm chìm.
Vì vậy, hắn chẳng thèm quan tâm xấu hổ hay thần kinh gì hết.
Chỉ cần nhận được phần thưởng hệ thống phong phú thì xấu hổ hay thần kinh sao cũng được.
Ta không care.
Dù sao mỗi thiên tài đều sẽ bị nhân loại coi là kẻ tâm thần.
Lưu luyến đưa mắt nhìn theo một mỹ nữ xinh đẹp tuyệt thế 99,99 điểm không chịu nổi xấu hổ rời đi, Vu Việt lại khoa trương quay sang đoàn người kích phát một trận xấu hổ.
Sau đó, hắn thấy thời gian đã đến.
Hôm nay thu hoạch cũng đủ phong phú rồi.
Nên kết thúc màn biểu diễn hôm nay.
Đợi những tấm chiếu mới này tiêu hóa xong, hắn lại tiếp tục làm ra hành động xấu hổ, như vậy mới đạt được hiệu quả tối đa.
Nghĩ tới đây, Vu Việt quyết định làm màu một lần cuối cùng rồi công thành lui thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận