Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1222 - Rõ ràng là ngươi thấy hắn đẹp trai, muốn tự mình hưởng dụng! (2)

Nữ tử áo xanh thì theo sát ở phía sau.
“À ừm, nói trước nhé, ta sẽ đối phó với công tử áo trắng. Ngươi đối phó thư sinh nghèo.”
Nữ tử áo xanh nói với nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng: “Công tử đó có chút bất phàm, thế mà biết trước Hạ Hầu có tai ương huyết quang, vẫn là ta đến đối phó đi.”
Nữ tử áo xanh bất mãn nói: “Bất phàm cái gì, rõ ràng là ngươi thấy hắn đẹp trai, muốn tự mình hưởng dụng.”
Nữ tử áo trắng: “Ta là tỷ tỷ, ngươi phải nghe ta.”
Nữ tử áo xanh: “...”
Nàng không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ tăng nhanh tốc độ phi hành, muốn đuổi tới trước mặt nữ tử áo trắng, xuống tay với Lý Nguyên trước.
Nhưng nữ tử áo trắng cũng tăng nhanh tốc độ.
Thực lực của nữ tử áo xanh yếu hơn một bậc nên nhanh chóng bị nữ tử áo trắng bỏ lại phía sau, khiến nữ tử áo xanh tức giận!
Nam tử đẹp trai như vậy cũng là lần đầu tiên nàng gặp được.
Chỉ liếc mắt một cái đã khiến nàng thèm nhỏ dãi, rung động, trông mà thèm.
Đáng tiếc, nữ tử áo trắng cũng rung động!
Rất nhanh, hai người họ một trước một sau bay đến sương phòng phía Đông, đứng bên ngoài phòng Lý Nguyên và Ninh Thái Thần hiện đang ở.
Nữ tử áo trắng nhìn xuyên qua cửa sổ.
Chỉ thấy nam tử áo trắng tướng mạo tuấn lãng, khí chất nho nhã giờ phút này đang đọc một quyển sách.
Mặc dù nam tử áo trắng chỉ yên tĩnh ngồi ở nơi đó nhưng trên người hắn lại giống như tắm rửa một tầng thánh quang, khiến người ta cảm thấy vô cùng siêu phàm xuất trần, đẹp mắt đẹp lòng.
Đẹp trai, thật sự là quá đẹp trai.
Giống như một bức tranh đẹp.
Nữ tử áo trắng chỉ cảm thấy trái tim như sắp hòa tan.
Mặc dù trước đây nữ tử áo trắng đã gặp vô số nam tử, trong lòng cảm thấy nam nhân chẳng có ai tốt lành, đều là hạ lưu bại hoại.
Nhưng giờ phút này, nàng vẫn không nhịn được mà có loại cảm giác tim đập thình thịch.
Nam tử trước mắt quá hoàn mỹ, dường như tất cả ưu điểm của nam tử thiên hạ đều tập trung ở trên người.
Cho dù biết rõ hắn cũng hạ lưu bại hoại giống như những nam nhân khác, nhưng vẫn khiến người ta động lòng không thôi.
Nữ tử áo xanh bên cạnh nhìn lấy Lý Nguyên, càng không nhịn được mà liếm đầu lưỡi.
Cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Nàng truyền âm cho nữ tử áo trắng: “Hay là chúng ta cùng mê hoặc hắn? Mỹ nam tuyệt thế như vậy không thể để ngươi hưởng một mình được.”
Nữ tử áo trắng nhẫn nhịn kinh diễm trong lòng, nghiêm mặt nói: “Hưởng một mình cái gì, chúng ta là hoàn thành nhiệm vụ của lão lão, ngươi đừng gây thêm phiền phức.”
Nói xong, nàng thổi một hơi vào trong phòng.
Một luồng âm phong thổi qua, một pháp thuật huyễn cảnh lập tức bao trùm căn phòng lại.
“Bịch bịch bịch.”
Lý Nguyên đang đọc sách, chính ngay lúc này, bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng gõ cửa vang lên.
Chỉ là hắn vốn không đi mở cửa, hai mắt vẫn đặt trên sách, cứ giống như không nghe thấy tiếng gõ cửa vậy.
“Bịch bịch bịch, xin hỏi bên trong có ai không?”
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, hơn nữa còn kèm theo giọng nói non nớt.
Lý Nguyên làm lơ, giống như bị tình tiết trong sách hấp dẫn, vẫn không có ý định đi mở cửa.
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Biểu cảm của nàng hơi đơ.
Lẽ nào người này bị điếc?
Ta sắp gõ hỏng cửa rồi, sao hắn vẫn không nghe thấy?
Quyển sách đó hay lắm hay sao?
Nữ tử áo xanh - Diệp Tiểu Thanh bên cạnh thấy Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc thì lập tức bật cười.
Nhiếp Tiểu Thiến này trông xinh đẹp, rung động lòng người, lại được lão lão thương yêu, nên đương nhiên trong lòng Diệp Tiểu Thanh rất khó chịu.
Bởi vậy có thể nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc, tất nhiên là nàng vui rồi.
Nàng vừa cười, vừa lách mình vào phòng, đi đến trước nơi nghĩ ngơi của Ninh Thái Thần.
“Công tử, công tử…”
Diệp Tiểu Thanh lắc tỉnh Ninh Thái Thần đang ngủ say.
Ninh Thái Thần tỉnh lại từ trong giấc mộng, bỗng nhiên nhìn thấy một mỹ nữ xinh đẹp có vẻ mặt thẹn thùng nhìn mình, lập tức ngây ra.
Hắn theo bản năng nhìn về phía Lý Nguyên.
Nhưng hắn lại không nhìn thấy bóng dáng của Lý Nguyên.
Hả, Lý huynh đi đâu rồi?
Nhiếp Tiểu Thiến thấy Lý Nguyên không mở cửa, lập tức mất kiên nhẫn gõ cửa tiếp, nàng trực tiếp đẩy cửa ra, sau đó giả vờ bối rối đi vào phòng.
“Cộc cộc.”
Sau khi nàng tiến vào phòng, vốn tưởng Lý Nguyên nhất định sẽ hỏi lai lịch của nàng.
Nhưng điều khiến Nhiếp Tiểu Thiến tuyệt đối không ngờ là Lý Nguyên vẫn đang say sưa đọc sách, hoàn toàn không có ý muốn hỏi nàng.
Giống như không phát hiện có người tiến vào phòng.
Nhiếp Tiểu Thiến: “...”
Chỉ thấy nàng mở to miệng, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lý Nguyên, đứng ở nơi đó không nhúc nhích, giống như bị người ta điểm huyệt đạo vậy.
Nàng thật sự mơ màng.
Đây là lần đầu tiên nàng bị người ta coi thường như vậy.
Hơn nửa đêm, đột nhiên có người tiến vào phòng, nhưng tại sao ngươi lại không ngẩng đầu nhìn lấy một cái?
Ngươi cũng không thèm hỏi lai lịch của nàng sao?
Kiểu người gì vậy?
Gan lớn quá rồi đó!
Nhiếp Tiểu Thiến nhẫn nhịn chửi bới trong lòng, dùng giọng nói nũng nịu nói với Lý Nguyên: “Công tử, quấy rầy rồi.”
Nếu ngươi không mở miệng thì ta sẽ chủ động mở miệng.
Lý Nguyên nghe vậy, lúc này mới dời mắt khỏi sách nhìn về phía Tiểu Thiến.
Dáng vẻ quả thật rất xinh đẹp, làn da trong suốt trắng nõn, hai mắt sáng ngời có thần, giá trị nhan sắc đại khái ngang với Võ Chiếu và Dương Thiền.
Đây đã là phong hoa tuyệt đại.
Chỉ là khí chất của Nhiếp Tiểu Thiến mỏng manh yếu ớt hơn, càng kích thích dục vọng bảo vệ của nam nhân.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy Lý Nguyên nhìn về phía mình, chỉ cảm thấy trái tim giống như dừng lại nửa giây, không khỏi cúi đầu, khuôn mặt vốn trắng như tuyết lại hiện lên hai cục đỏ ửng.
Trời ạ, đôi mắt của hắn sáng quá!
“Có việc gì không?”
Lý Nguyên hỏi Nhiếp Tiểu Thiến.
Nhiếp Tiểu Thiến chớp mắt: Một người xa lạ vào phòng, ngươi cũng không thấy lạ, không hỏi lai lịch của nàng trước hay sao?
Vậy mà lại trực tiếp hỏi có việc gì không?
Trong lòng của Nhiếp Tiểu Thiến chửi bới, nhưng trên miệng lại không chần chờ, chỉ thấy nàng nũng nịu nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận