Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1364 - Có lẽ là một nông dân giàu có

Vừa rời khỏi rừng cây nét mặt của Lâm Mặc liền sửng sốt.
Bởi vì hắn lại nhìn thấy căn nhà, thửa ruộng và bò dê nhàn nhã ăn cỏ.
Chứng tỏ thế giới này có sinh vật trí tuệ, hơn nữa đã phát triển văn minh.
Nếu đã xuất hiện văn minh vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự an toàn của Lâm Mặc.
Cũng không biết văn minh của thế giới này đã phát triển đến trình độ nào rồi?
Là văn minh khoa học kỹ thuật hay là văn minh tu chân? Hay là một văn minh mà hắn không biết?
Lâm Mặc muốn tìm một người ở làng này để hỏi thăm một chút.
Nhưng lại không dám mạo muội tìm người thăm dò.
Dù sao thì hắn không phải là người của thế giới này.
Mạo muội tìm người khác thăm dò, nếu để lộ ra sơ hở gì đó thì không hay.
Cứ ở trong thôn trang này đi loanh quanh một lúc.
Trong lúc đó hắn cũng nhìn thấy mấy nông phụ thôn dân, có người đang làm việc ngoài ruộng, có người thì ở trong sân cho gà ăn.
Lâm Mặc phát hiện những người này lại mặc y phục cổ đại.
Áo ngắn kết hợp với quần vải và giày vải.
Lẽ nào nơi này là xã hội phong kiến sao?
Vậy ta không cần đánh người ở đây?
Tâm trạng của Lâm Mặc nhẹ nhõm hơn một chút.
Dù sao thì người cổ đại tóc dài, ít kiến thức rất dễ lừa.
Hơn nữa trình độ khoa học kỹ thuật thấp, uy hiếp đến hắn cũng thấp.
Hắn cứ đi mãi đi mãi.
Bất giác Lâm Mặc đi đến bên ngoài một trang viên.
Trang viên này trông rất tĩnh mịch và tao nhã.
Trên tường vây hàng rào phủ đầy từng bụi dây leo xanh mướt.
Trên dây leo còn có những bông hoa rực rỡ sắc màu.
Vô cùng xinh đẹp.
Lâm Mặc không nhịn được đánh giá một lúc.
Chủ nhân của căn nhà này lại có chút thú vị.
Có lẽ là một người nông dân giàu có.
Vốn dĩ Lâm Mặc đang quan sát bức tường hoa tươi như gấm thì ngay lúc này, hư không trước mắt hắn lại xuất hiện một thông báo nhắc nhở.
“Kí chủ, phía trước có mấy chục loại Hỗn độn linh căn (chú thích: Hỗn độn linh căn là bảo vật tuyệt thế quý giá hiếm có hơn cả Hậu thiên linh căn và Tiên thiên linh căn).”
Nhìn thấy dòng nhắc nhở này, Lâm Mặc không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
Trông có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Phải biết rằng thiên ma trăm vạn năm vừa nãy hắn lấy được cũng chỉ là Hậu thiên linh căn mà thôi.
Cái Hỗn độn linh căn còn quý giá và hiếm có hơn Hậu thiên linh căn rốt cuộc phi phàm đến mức nào?
Quan trọng là trong viên trang này lại có mấy chục loại Hỗn độn linh căn.
Nghĩ đến đây, nước miếng trong miệng của Lâm Mặc đều chảy ra ngoài.
Thật sự phát tài rồi!
Thế giới này thật sự là một bảo địa phong thủy!
Lâm Mặc suy nghĩ một hồi rồi lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó đến trước cửa trang viên gõ cửa hàng rào bằng gỗ.
Nếu trong viện này đã có Hỗn độn linh căn đương nhiên hắn phải nghĩ cách lấy về tay mới được.
Trước khi ra tay đầu tiên phải thăm dò chủ nhân của tòa viện này rồi hẵng nói.
Xuyên qua hàng rào, thật ra Lâm Mặc đã nhìn thấy trong tòa viện có một nam tử ăn mặc đồ cổ trang, lúc này hắn đang ung tung nằm trên một cái ghế gỗ, uống trà đọc sách.
Một dáng vẻ thư sinh.
Nhưng mà bởi vì đưa lưng về phía Lâm Mặc cho nên Lâm Mặc không nhìn rõ tướng mạo của đối phương.
Bên cạnh thư sinh còn có một nữ tử mặc đồ người hầu màu đen, trên đầu thắt một cái nơ con bướm màu trắng đang dùng cái quạt khẽ quạt cho thư sinh.
Mặc dù chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của nữ tử nhưng chỉ một góc nghiêng đã khiến cho Lâm Mặc kinh ngạc trước vẻ đẹp này.
Ánh mắt nhìn chăm chú không rời.
Đây là tuyệt sắc nhân gian thế nào vậy!
Giảm đi một chút thì ốm, nhiều thêm một chút thì mập.
Đường nét phác họa ra ngũ quan của người này quả thật đạt đến độ cong đẹp nhất trên thế gian.
Nữ tử nghe thấy tiếng gõ cửa bèn xoay đầu nhìn Lâm Mặc một cái.
Chỉ một ánh mắt này đã khiến Lâm Mặc cảm thấy trên thế gian này trừ nữ tử này ra những nữ nhân khác đều không thể xem là nữ nhân nữa.
Hại nước hại dân trong truyền thuyết chắc rằng trông như thế này nhỉ!
Không ngờ rằng trong sơn thôn nhỏ bé này lại che giấu một mỹ nhân tuyệt thế khuynh nước khuynh thành như thế!
Có điều y phục của nàng có cảm giác hơi không hòa hợp với xã hội phong kiến.
Trong lòng Lâm Mặc cảm khái không ngừng, nhưng hắn không hề quá thất thổ mà chỉ cố gắng nén nỗi kinh ngạc trên gương mặt, học theo bộ dạng chào hỏi của người cổ đại, chắp tay hỏi Thược Dược.
“Xin hỏi cô nương, ta có thể vào uống ly nước được không?”
Thược Dược nhìn công tử một cái.
Lý Nguyên gật đầu: “Để hắn vào đi!”
Thược Dược đến bên hàng rào, mở cửa hàng rào ra.
Lâm Mặc cảm thấy cho dù động tác đi đứng hay mở cửa của đối phương đều vô cùng xinh đẹp thướt tha.
“Đa tạ cô nương.”
Lâm Mặc lễ phép chắp tay hành lễ với Thược Dược một cái.
Tỏ ra vô cùng khách sáo.
Thược Dược không nói chuyện với Lâm Mặc mà chỉ quay lại bên cạnh Lý Nguyên, tiếp tục nhẹ nhàng phẩy cái quạt Ba Tiêu quạt cho công tử.
Tỏ ra vô cùng ngoan ngoãn.
Lâm Mặc bị lạnh nhạt bởi thái độ của Thược Dược.
Có lẽ là cô nương ở thôn quê chưa từng nhìn thấy thế gian cho nên không biết phải nói chuyện với người là như thế nào.
Nhưng mà thư sinh kia thật có phước, được một nha hoàn xinh đẹp, thân thiết như vậy quạt cho.
Cuộc sống thế này e rằng ngay cả thần tiên cũng không so được.
Trong lúc Lâm Mặc cảm thán, đôi mắt hắn cũng không ngừng đảo quanh xung quanh trong viện này, hắn không hề quên mục đích vào đây.
Là bởi vì phát hiện Hỗn độn linh căn.
Nhưng mà hắn đánh giá tòa viện một vòng.
Lại chẳng phát hiện ra cây cối nào trông giống với Hỗn độn linh căn?
Mặc dù cây cối hoa cỏ trong viện đều mọc um tùm xanh mướt, trong lành như ngọc bích, nhưng không hề có linh quang lóe sáng, cũng không có mùi thuốc xộc vào mũi.
Trông có vẻ còn chẳng bằng những linh dược mà hắn phát hiện trong rừng.
Nhưng mà thông báo nhắc nhở hiện ra trước mắt lại chẳng hề biến mất.
Hơn nữa chữ trong thông báo càng nhiều hơn.
Ví dụ như nhắc nhở nói phía trước hắn có Tiên thiên linh căn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận