Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 630 - Lý Nhị không mặt mũi!

Lý Nguyên cũng hết cách với người không có sỉ diện này.
Nếu như là những người có ý đồ dùng quyền lợi hoặc thực lực để ép hắn, Lý Nguyên sẽ trực tiếp đuổi đối phương ra ngoài.
Nhưng đối với kiểu người lấy lòng không có giới hạn này, hắn thật sự không biết nên làm gì, cũng không thể lôi đối phương ra đánh một trận được?
Hây, Lý Nguyên thở dài: “Quả nhiên. Người đến ti tiện, vô địch!”
Da mặt Cao công công điên cuồng co giật không thôi, hắn cũng liều mạng nhẫn nhịn, lúc này mới không để bản thân phun ra ba lít máu già.
Nói bệ hạ ti tiện, ta không xuất hiện ảo giác chứ? Điều này thật sự ổn sao?
Chỉ là, giờ phút này bệ hạ quả thật rất đê tiện!
Lý Nhị kéo ống tay áo Lý Nguyên, tiếp tục cầu xin nói: “Tỷ phu, ngươi hãy giúp tiểu cữu tử nghĩ cách đánh lùi Đột Quyết đi.”
Lý Nguyên hoàn toàn sợ Lý Nhị rồi, nếu như không nhanh chóng đuổi Lý Nhị đi, hắn chắc chắn sẽ không nhịn được mà nôn ra.
Thực sự là quá đê hèn.
Đã sắp bắt kịp Chúc Chi Sơn gió thổi vỏ trứng gà rồi.
“Bỏ đi, ta sẽ nói cho ngươi một cách, ngươi nghe xong thì mau đi đi.”
Thấy Lý Nguyên rốt cục cũng buông lỏng, Lý Nhị suýt chút nữa vui mừng nhảy dựng lên, hắn vội vàng bảo đảm nói: “Tỷ phu yên tâm, có được cách ta sẽ đi ngay.”
Lý Nguyên: “Còn nữa, sau này đừng gọi ta là tỷ phu nữa. Ta với tỷ ngươi thật sự không có gì cả.”
Lý Nhị gật đầu nói: “Được, tỷ phu.”
Lý Nguyên chỉ cảm thấy có bọt trắng từ miệng tràn ra.
Hắn cảm thấy sau này gọi Lý Nhị là được rồi.
Lý Nhị thấy biểu cảm cạn lời của Lý Nguyên, trong lòng không khỏi thầm cười trộm.
Hì hì, tỷ phu ngươi, nắm chắc rồi.
Cho dù ngươi thật sự không có gì với Bình Dương, ta cũng phải để cho các ngươi có cái gì.
Tỷ phu lợi hại như vậy, sao có thể bỏ qua chứ?
“Tỷ phu, mau nói cho ta biết kế sách đẩy lùi quân địch đi.” Lý Nguyên dặn dò: “Đưa bút mực đây.”
Cao công công nghe vậy, giật mình một cái, hắn sờ trên người, khó xử nói: “Nô tỳ không mang theo?”
Lý Nguyên nhắc nhở: “Trên đài có.”
Lý Nhị vội vàng chạy đến quầy, đích thân lấy giấy mực cho Lý Nguyên, sau đó không đợi Lý Nguyên dặn dò, đã chủ động mài mực cho Lý Nguyên.
Cao công công muốn đến giúp đỡ, hắn cũng không nhường.
Hắn sẽ không nhường cho người khác cơ hội kiếm được biểu hiện trước mặt Lý Nguyên đâu.
Chỉ chốc lát sau, Lý Nhị đã mài mực xong.
Sau đó trực tiếp đưa bút lông tới trước mặt Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhận lấy bút lông, lập tức viết một chữ ‘Bạo’ lên giấy.
Sau đó, hắn đặt bút lông xuống.
“Kẹt kẹt!”
Lý Nhị chỉ cảm thấy có một đám quạ đen bay qua từ đỉnh đầu mình.
Ta là ai, ta đến từ đâu, ta sẽ đi đâu? Trong lòng hắn mơ màng không ngừng.
Hắn vốn tưởng Lý Nguyên sẽ viết ra kế sách kinh thiên động địa gì đó, tính vỗ án tán dương kế sách phá địch, tuyệt đối không ngờ Lý Nguyên chỉ viết một chữ ‘Bạo’ thì không viết nữa.
Chữ ‘Bạo’ này phá địch thế nào? Tỷ phu đang viết kế sách phá địch sao? Hơi cao thâm khó lường rồi?
Hoàn toàn không hiểu!
Lý Nhị lấy lại tinh thần, hắn nhìn Lý Nguyên, chớp mắt: “Tỷ phu, xong rồi sao?”
Lý Nguyên lau mồ hôi trên trán.
Vì để uy lực của chữ ‘Bạo’ này nhỏ một chút, vừa rồi hắn rất nghiêm túc khống chế đạo vận của mình để không tràn ra quá nhiều.
“Xong rồi, ngươi cầm chữ này đi, đợi đại quân Đột Quyết đến, để người ta đặt ở trong đại quân Đột Quyết là được.”
Lý Nguyên gật đầu nói.
Kẹt kẹt!
Lý Nhị lại nghe thấy quạ đen kêu trên đỉnh đầu.
“Ta đọc ít sách, tỷ phu đừng gạt ta, cái này có thể đẩy lùi kẻ địch sao?”
Lý Nhị cầm lấy chữ ‘Bạo’ giương lên.
Nhẹ nhàng, không có trọng lượng.
Chẳng lẽ là chuẩn bị khiến kẻ địch cười chết sao?
Lý Nguyên nhắc nhở: “Ngươi cầm chắc đi, tờ giấy này rơi xuống đất sẽ phát nổ. Thành Trường An có thể sẽ không còn đó.”
Chậc!
Cơ thể Lý Nhị cứng đờ, tay cầm giấy cũng không nhịn được mà run rẩy.
“Thật hay giả vậy?”
Hắn có chút không thể tin được hỏi.
Đột nhiên cảm thấy tờ giấy vốn nhẹ nhàng thoáng cái trở nên nặng nề.
Chỉ sợ làm rơi giấy xuống đất.
Lý Nguyên: “Nếu không tin thì bây giờ ngươi có thể thử một lần. Chỉ là ta sẽ không viết cho ngươi bức thứ hai đâu.”
Chữ mà hắn viết, nét bút có thần, ẩn chứa pháp tắc Đại Đạo.
Cũng giống như miệng có mệnh trời, mở miệng thành pháp, có uy lực không thể tưởng tượng nổi, mấu chốt là quân uy và hoàng khí đều không thể ảnh hưởng đến chữ ‘Bạo’ này.
“Cái này... ta đương nhiên tin tưởng tỷ phu.”
Mặc dù trong lòng Lý Nhị rất hoài nghi, nhưng trên miệng lại nói rất hay.
“Ngươi có biết tại sao ta lại viết chữ này cho ngươi không?”
Lý Nguyên thản nhiên hỏi Lý Nhị.
Ánh mắt Lý Nhị nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành trong tay, đương nhiên nói: “Bởi vì ngươi là tỷ phu của ta.”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Vốn không phải, ta chỉ là không muốn nhìn thấy ngươi nhân nhượng vì lợi ích mà hòa thân với dị tộc, đền tiền, cắt đất, cống nạp.”
Trong lịch sử, vì ổn định Đột Quyết, Lý Nhị đã đồng ý một loạt bắt chẹt vô lý của Đột Quyết, còn cống nạp, hứa hẹn phái công chúa ra hòa thân, còn nhường Kinh Châu cho Đột Quyết, lúc này mới đổi lấy Đột Quyết lui binh.
Hơn nữa lúc Đột Quyết lui binh, còn một đường giết đoạt hành hạ, không biết đã sỉ nhục bao nhiêu nữ nhân trẻ em Đại Đường, thật sự là tàn nhẫn dã man đến cực điểm.
Cho nên lúc này Lý Nguyên mới nhắc nhở Lý Nhị chuyện phạm tội của Đột Quyết, cũng viết cho Lý Nhị một chữ ‘Bạo’.
Lý Nhị nghe xong mục đích thật sự của Lý Nguyên, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Vì ổn định thế lực đối địch, thật ra Đại Đường có truyền thống hòa thân, cống nạp.
Lúc trước Lý Uyên đã gả mấy nữ nhi thứ xuất của mình cho đám dị tộc Đột Quyết hoặc Thổ Phồn, Thổ Dục Hồn.
Tương lai, Lý Thế Dân cũng sẽ tiếp tục truyền thống này của Lý Uyên.
Trước kia, Lý Thế Dân vốn không cảm thấy chuyện này có gì không ổn, dù sao cũng có thể dùng nữ nhân, dùng châu báu để tránh chiến tranh, theo như hắn thấy, tính ra, dù sao cũng chỉ là nữ nhi thứ xuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận