Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 929 - Lời nói của tỷ phu, đương nhiên là tính. (2)

Vốn dân chúng sinh sống ở Cửu Châu dường như đều mười phòng chín không, rất nhiều Nhân tộc đều bị chuyển hóa thành binh Hắc Giáp Sát Thi.
Binh Hắc Giáp Sát Thi chằng chịt chinh chiến với đại lục hồng hoang, chiến hỏa cháy hừng hực khắp nơi, cả hồng hoang đều nhìn dân chúng lầm than, tiêu điều rách nát, các tộc đều chìm vào trong hỗn loạn chinh chiến.
Cứ giống như ngày tận thế thực sự.
Đát Kỷ nhìn cảnh tượng tương lai bên trong dòng sông thời không, trong lòng không khỏi run rẩy.
Nàng không ngờ Thủy Hoàng lại tạo thành ảnh hưởng cực lớn cho Nhân tộc, cho hồng hoang như vậy.
“Sao tương lai lại trở nên như vậy?”
Đát Kỷ có chút không thể tin hỏi ca ca.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Thủy Hoàng muốn thống nhất hồng hoang, chinh phục tam giới chỉ dựa vào đại quân Sát Thi mà hiện tại hắn có, nhưng còn xa mới đủ, đành phải không ngừng chinh chiến, sau đó thu thập một lượng lớn tinh huyết và oan hồn, chuyển hóa Nhân tộc thành đại quân Sát Thi, dùng điều này tuần hoàn, không ngừng làm lớn mạnh thực lực bản thân. Hắn là một Đế Vương chân chính, vì đạt được mục đích, có thể không từ thủ đoạn, dân chúng ở trong mắt hắn chỉ là công cụ mà thôi.”
Đát Kỷ nghĩ đến thủ đoạn Thủy Hoàng sử dụng vì chế tạo đại quân Sát Thi, không khỏi thầm gật đầu, rất đồng ý với lời nói của ca ca.
Đây quả thật là một Đế Vương máu lạnh chỉ nói kết quả, không nói quá trình.
So ra thì nàng vẫn thích Đại Đường an nhàn sung túc này hơn.
“Vậy ngươi muốn đối phó Thủy Hoàng như thế nào?”
Nàng lại hỏi ca ca.
Đi đến trên bầu trời khách điếm, chim giẻ cùi trực tiếp bay vào trong viện.
Hình thể của hắn rõ ràng còn lớn hơn cả tòa viện, nhưng sau khi đáp xuống viện lại không chút lộ ra vẻ chật chội nào.

Cho dù bên cạnh có một chiếc xe rồng đang đậu nhưng viện vẫn có vẻ vô cùng rộng rãi.
Hai người Thủy Hoàng và Bạch Khởi thấy thế, mặc dù trên mặt bất động nhưng trong lòng lại thầm kinh ngạc không thôi.
Trong mắt bọn họ, phát hiện tòa viện này giống như thế giới Hồng Mông rộng lớn vô tận, trong đó ẩn chứa không gian pháp tắc huyền diệu khiến cho bọn họ thán phục.
Điều này cũng khiến bọn họ càng tò mò với ‘tỷ phu’ thần bí này.
Không biết là ai, lại sáng lập ra đạo tràng Hỗn Độn như vậy ở trong phố xá này?
Sau khi chim giẻ cùi đợi Tiểu Tê Tử, Lý Nhị bước xuống lưng, lại biến trở về kích thước nắm tay.
Nó lơ lửng giữa không trung, nói với Thủy Hoàng và Bạch Khởi: “Hai vị đi theo ta, chủ nhân đang đợi các ngươi ở đại sảnh.” Thủy Hoàng và Bạch Khởi nghe vậy, lông mày không khỏi nhíu lại đôi chút.
Thật ra bọn họ đã sớm dùng thần thức dò xét trong ngoài khách điếm này một lượt.
Chim giẻ cùi nói đối phương đang đợi bọn họ ở đại sảnh, nhưng thần thức của bọn họ vốn không nhìn thấy bất kỳ ai ở trong đại sảnh.
Hơn nữa, Thủy Hoàng bệ hạ giá đáo, đối phương lại không ra ngoài nghênh đón, thật sự là quá vô lễ, quá vô lễ.
Nếu có đại thần nào dám dùng thái độ này đối đãi với Thủy Hoàng, thì Thủy Hoàng đã sớm hạ lệnh ngũ mã phanh thây, răn đe đại thần rồi!
Hai người bọn họ mang theo nghi hoặc còn có tức giận đi theo chim giẻ cùi tới đại sảnh.
Vừa tiến vào đại sảnh, Thủy Hoàng lập tức nhìn thấy hai thanh niên một nam một nữ tùy ý ngồi trên bàn ăn.
Nam tử có khí chất yên tĩnh xa xôi như công tử bột, không dính một hạt bụi trần, nhưng lại không cảm nhận được chút tu vi nào ở trên người của đối phương.
Dung mạo của nữ tử ngày thường Thủy Hoàng ít thấy, chỉ là điều khiến hắn coi trọng nhất chính là trong cơ thể nữ tử này tản ra vô số khí tức pháp tắc khủng bố đến cực điểm, một khi phóng thích, dường như sẽ hung mãnh như trời đất sụp xuống.
Giờ phút này, trong tay hai người họ mỗi người cầm một thứ kỳ quái, hai tay nhấn không ngừng vào thứ này.
Bên trong thứ này còn lóe ra hình ảnh và âm thanh mà Thủy Hoàng nhìn không hiểu.
Có chút tương tự với cảnh tượng ảo cảnh trên bầu trời.
Sự thay đổi của thời đại đã lớn như vậy rồi sao? Rất nhiều thứ đều cảm thấy xa lạ.
Thủy Hoàng thầm cảm thán một câu trong lòng.
“Cha.”
Tiểu Tê Tử vội vàng chạy đến bên cạnh cha, chen chúc cùng một chiếc ghế với cha.
“Ya, giết bốn mươi chín phát liên tiếp rồi.”
Tiểu Tê Tử nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại của cha, kinh ngạc nói một câu.
Thủy Hoàng và Bạch Khởi rất mơ màng.
Giết bốn mươi chín phát liên tiếp? Là cái gì? Rất lợi hại sao?
Nhưng bọn ta phải ra vẻ bình tĩnh, không thể biểu hiện quá vô tri.
Bọn ta có thể theo kịp thời đại.
“Tỷ phu.”
Lý Nhị vội vàng chào hỏi Lý Nguyên.
Nhìn thấy tỷ phu, hắn đã thấy an tâm.
Chính là tự tin như vậy!
Lý Nhị cũng không khách sáo với tỷ phu, xem khách điếm là nhà của mình, đích thân đi tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó còn pha cho mình một chén trà.
Lá trà nơi này của tỷ phu uống ngon hơn trong cung nhiều.
Lý Nguyên nhích thân thể sang bên cạnh, tránh chen đến Tiểu Tê Tử.
Ánh mắt của hắn rời khỏi điện thoại, nhìn về phía Thủy Hoàng và Bạch Khởi, chỉ là hai tay của hắn vẫn điều khiển nhân vật trong trò chơi bắn một nữ game thủ chạy xe gắn máy.
“A, ca ca đáng ghét, ta lại bị ngươi vô sỉ đánh lén rồi.”
Đát Kỷ bên cạnh tức giận kêu to một tiếng.
Lý Nguyên không để ý tới muội muội, hắn chào hỏi Thủy Hoàng: “Tùy ý ngồi đi.”
Thủy Hoàng không ngồi.
Bảo hắn ngồi là ngồi, hắn còn cần sĩ diện hay không?
Hắn đứng tại chỗ, trên người tản ra uy áp khí phách đến cực điểm, ánh mắt lướt qua nơi nào, ngay cả thiên địa cũng phải thần phục.
Ánh mắt Thủy Hoàng bình tĩnh nhìn Lý Nguyên, dùng âm thanh tràn ngập uy nghiêm hỏi: “Chính là ngươi muốn gặp trẫm? Trẫm đến rồi, ngươi có chuyện gì có thể nói.” Vẻ mặt giống như lãnh đạo đến nghe báo cáo công việc.
Lý Nguyên nhìn thẳng vào ánh mắt Thủy Hoàng, biểu cảm không gợn sóng nói: “Ta muốn ngươi dẫn đại quân Sát Thi của ngươi rời khỏi lãnh thổ Đại Đường.”
Ánh mắt Thủy Hoàng lạnh lẽo, chỉ thấy phía sau hắn đột nhiên sinh ra một luồng khí đen bốc lên uy áp kinh khủng thêm ba phần.
Âm điệu của hắn mạnh mẽ: “Trẫm chỉ biết Đại Tần, không biết Đại Đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận