Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1041 - Lý Nguyên và Đại Đạo

Đám người Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn bên cạnh cũng cảm nhận được vài tia khí tức và uy áp lộ ra ngoài, cũng không khỏi cảm thấy hai chân như nhũn ra, trên vai giống như có vô số thế giới Hồng Hoang đè lên, sắp ngã sấp xuống đất.
Lấy uy áp làm trung tâm, Đát Kỷ thừa nhận áp lực tự nhiên tăng lớn.
Chỉ thấy huyền quang phòng ngự trên người nàng đột nhiên phát ra tiếng nổ mạnh.
Đạo văn ngũ quang thập sắc giống như pháo hoa nở rộ.
Cho dù Nghê Thường của Đát Kỷ là Hỗn Độn chí bảo nhưng đối mặt với uy áp của Thần Niệm, thoáng cái đã có dấu hiệu đổ vỡ.
Bốp!
Nhưng đúng lúc này, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng búng tay thanh thúy vang bên tai.
Ngay sau đó Nghê Thường trên người Đát Kỷ đột nhiên phóng ra huyền quang, còn chói mắt hơn vô số lần hàng triệu mặt trời thiêu đốt.
Đâm đến mức hai mắt Thánh Nhân Chí Tôn ở đây cũng không nhìn rõ vạn vật.
Phòng ngự huyền quang vốn dĩ sắp vỡ nát lại đột nhiên ngưng thật không gì sánh được.
Uy áp Thần Niệm phát ra bị bắn ngược trở về.
Chấn động hô hấp của hắn, khiến hắn thở gấp một hơi.
Thần Niệm ngạc nhiên sợ hãi nhìn Lý Nguyên.
Vừa rồi hắn đã nghe được cái búng tay kia là Lý Nguyên búng.
Hắn không ngờ, con kiến hôi hắn không để trong lòng lại che giấu tu vi.
Cái búng tay vừa rồi kia, người thường căn bản không cảm nhận được cái gì đặc biệt nhưng Thần Niệm lại nghe được âm thanh tinh thuần vô cùng Đại Đạo ở trong đó, ẩn chứa bản nguyên chi lực của thế giới Hồng Mông, chấn động đến mức tâm thần Thần Niệm cũng không khỏi hơi hốt hoảng.
Đây là thực lực thuộc về Đại Đạo!
Không ngờ người này lại là một vị Đại Đạo!
Vừa rồi ta lại không nhìn ra, lẽ nào hắn chuyên môn tu luyện pháp tắc đại đạo ẩn nấp khí tức sao?
Trong lòng Thần Niệm hiện lên vô số nghi hoặc, hắn phát hiện, mình tu luyện đến Đại Đạo rồi mà còn có chuyện không biết.
Loại cảm giác này rất không tốt.
“Ngươi là ai?” Thần Niệm hỏi Lý Nguyên.
Không còn xem Lý Nguyên là con kiến hôi nữa mà trở thành đối thủ có thể đánh một trận với hắn.
Nhưng Lý Nguyên lại không có ý định trả lời Thần Niệm.
Hắn nhìn bình trà trong tay, lẩm bẩm: “Không tồi, vừa lúc đã uống xong.”
Thần Niệm nhướng mày, hắn giơ tay vỗ về phía Lý Nguyên.
Thần thức mãnh liệt cuồng bạo, đi qua thời gian, không gian, quá khứ, tương lai, luân hồi… cùng nhau xâm lấn cơ thể Lý Nguyên.
Ý đồ kiểm soát tất cả những gì tồn tại trong tương lai của Lý Nguyên.
Đúng lúc này, Lý Nguyên mở ấm trà ra che.
Chỉ thấy bàn tay Thần Niệm lập tứ hóa thành một luồng tinh vân màu vàng, không khống chế được hướng vào trong ấm trà.
Bàn tay sau khi bị hút vào ấm trà thì lại đến lượt thân thể Thần Niệm.
Thân thể hắn không khống chế được sụp đổ tan rã, hóa thành một luồng thần thức cực kỳ tinh thuần, bị hấp thu vào trong ấm trà.
“Á!”
Thần Niệm vừa sợ vừa cuống lập tức rống giận một tiếng vang trời, cố gắng cắt đứt lực hút của ấm trà.
Nhưng cho dù pháp tắc chấn động thế nào, cho dù huyền quang nở rộ thế nào, ấm trà vẫn điên cuồng hấp thu thân thể của Thần Niệm.
Pháp tắc đại đạo Thần Niệm phóng ra khi tiếp xúc với Lý Nguyên đã tự động tan vỡ, trở về hư vô.
Mà từ đầu đến cuối, Lý Nguyên căn bản không có một động tác dư thừa nào.
Đến biểu cảm cũng không thay đổi.
Người xung quanh thấy biến cố này thì tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Dường như không dám tin vào hai mắt mình.
Dưới cái nhìn của bọn họ, hai người Thần Niệm và Lý Nguyên đấu pháp, làm thế nào cũng là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả kịch liệt hung hiểm.
Không đánh nát toàn bộ thế giới Hồng Mông thì không thể nói là đấu pháp giữa Đại Đạo.
Nhưng tình huống hiện tại hoàn toàn vượt ngoài dự liệu và tương phản với những gì mọi người nghĩ.
Không có cảnh tranh đấu kịch liệt, không có Hồng Mông sụp đổ rầm rầm, trông rất bình thường.
So với cảnh tượng đấu pháp giữa Thánh Nhân thì kém xa tít tắp.
Lý Nguyên vẫn luôn bình tĩnh thoải mái, thong dong thong thả, hoàn toàn không có động tác dư thừa.
Mà thân thể Thần Niệm thì đang không ngừng sụp đổ tán loạn, không khống chế được mà vọt về phía ấm trà.
Lẽ nào đây chính là đấu pháp của Đại Đạo?
Đám người ngơ ngẩn!
So với mọi người đang ngẩn ngơ thì lúc này trong lòng Thần Niệm lại là lần đầu tiên cảm nhận được lo lắng.
Từ khi sinh ra linh trí trong Hồng Mông, hắn chưa bao giờ gặp chuyện quái lạ như vậy.
“Ta là Đại Đạo, làm sao có thể bất lực như vậy được?”
“Gừ!”
Thần Niệm lại giận dữ gầm lên lần nữa, chỉ thấy đạo văn trên người hắn chớp loạn, ba ngàn đại đạo cùng bắn về phía ấm trà trên bàn và Lý Nguyên.
Lý Nguyên dùng cấm chế che giấu hình dáng thật sự của khách điếm, trực tiếp bị những pháp tắc đại đạo hỗn loạn này làm rung động, vì vậy khách điếm lập tức hiện ra dáng vẻ ban đầu.
Không gian xung quanh trở nên vô biên vô hạn.
Cho dù là thần thức của Hồng Quân cũng không thể dò xét được rõ ràng một phần ngàn diện tích của không gian này.
Hoa thủy tiên, bách hợp, lục la vốn dĩ dùng để trang trí phòng ở thì lúc này đang tỏa sáng lóng lánh trong Hồng Mông, tỏa ra đại đạo huyền quang thần bí.
Nhìn qua rực rỡ vô cùng, tràn ngập đạo vận.
Bàn ghế trong khách điếm cũng biến lớn, tràn ngập Hỗn Độn linh khí cực kỳ tinh thuần.
Cả chiếc xe đồ chơi bị Tiểu Tê Tử tùy tiện dừng trên mặt đất cũng trở nên lớn hơn cả thế giới Hồng Hoang.
Thủy tinh cầu trên quầy bar đang chiếu ra vô số thế giới.
Trên kệ hàng có một ngọn đèn dầu bằng đồng đang tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng cả Hồng Mông.
Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn đứng trong thế giới này chỉ cảm thấy mình còn nhỏ bé hơn con kiến, nhỏ bé không đáng kể.
Cho đến bây giờ, bọn họ mới hiểu được, cả tòa khách điếm này rốt cuộc phi phàm bao nhiêu.
Đám người rung động, đồng thời cũng không quên Thần Niệm và Lý Nguyên đang đấu pháp.
Tạm thời gọi là đấu pháp đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận