Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 395 - Khổng Tuyên thay đổi gọi Lý gia!

Suy cho cùng thần thông phù hợp với ngũ hành chi lực quá nhiều.
Khổng Tuyên vốn đang đắc ý, ánh mắt hắn chú ý tới Nữ Oa, đột nhiên cảm thấy trong lòng sợ hãi, trong nháy mắt lông tơ toàn thân đứng thẳng lên, giống như ánh mắt của Nữ Oa nhìn thấu toàn thân trên dưới, nguyên thần và dòng sông khí vận của hắn.
Không có bí mật đáng nói.
Sao điều này có thể! Hắn giật mình nhìn Nữ Oa, kinh ngạc thét to: “Ngươi đang nhìn trộm nguyên thần ta, ngươi cũng là tu sĩ sao?”
Nữ Oa thản nhiên nói: “Cái ngươi gọi là thần thông, hẳn là có liên quan đến năm huyền quang ẩn chứa ngũ hành chi lực.”
Khổng Tuyên kinh ngạc trực tiếp nhảy lên từ trên ghế.
Nàng lại thật sự liếc thấu bí mật của ta.
Nhưng sao điều này có thể? Thần trí của nàng lớn mạnh bao nhiêu chứ.
Chẳng lẽ nàng tu luyện là công pháp thần thức đặc biệt lớn mạnh hoặc là tu luyện pháp nhãn đặc thù nào đó? Nhất định là như vậy!
Khổng Tuyên đèn nén khiếp sợ trong lòng, hắn hỏi Nữ Oa: “Tu vi ngươi ở cảnh giới gì? Tại sao ta không cảm nhận được dao động pháp lực trên người ngươi?”
Nữ Oa: “Tu vi ngươi quá thấp, không nhận ra được.”
Da mặt Khổng Tuyên run lên.
Hắn cảm thấy Linh Oa và Lý Nguyên thật sự là một đôi trời sinh.
Đều tự đại như vậy.
Tu vi Chuẩn Thánh thấp, ngươi thật sự nghĩ bản thân ngươi là Nữ Oa nương nương sao? Hắn nhịn chửi bậy trong lòng, hỏi Nữ Oa: “Nếu ngươi nhìn thấu huyền quang năm màu trên thân thể của ta, vậy ngươi cũng đã biết năng lực của huyền quang năm màu của ta là cái gì chứ?”
Nữ Oa: “Cái này sao, hay để Lý Nguyên nói cho ngươi biết.”
“Ngươi thực sự biết!”
Khổng Tuyên nghi ngờ nhìn Lý Nguyên.
“Cõi đời này còn chưa có chuyện hắn không biết.”
Nữ Oa chen lời nói.
Khổng Tuyên hiển nhiên không tin: “Cõi đời này, vẫn chưa có người nào dám nói biết chuyện của mình, ừ, ngoài Đạo tổ ra.”
Khổng Tuyên đợi một lúc, thấy Lý Nguyên chỉ là nhàn nhã chơi đùa uống rượu, không mở miệng, hắn không khỏi bất ngờ nói: “Ngươi đã biết, thì ngươi nói đi chứ.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Ta nói, ngươi sẽ chiếm tiện nghi của ta, ta mới không nói nói.”
“Sao ta lại tiện nghi ích của ngươi!”
Vẻ mặt Khổng Tuyên không hiểu.
Lý Nguyên: “Ngươi gọi ta là ca, còn không phải là chiếm tiện nghi của ta thì là gì?”
Khóe miệng Khổng Tuyên điên cuồng co giật.
Gọi ca là chiếm tiện nghi, hắn chưa từng gặp kẻ nào khoác lác như vậy.
Thật sự là quá tự luyến!
Khổng Tuyên tức giận nói: “Ta không gọi ca, gọi ngươi gia gia được chưa? Chỉ là nếu ngươi không tính đúng, ngươi cũng phải gọi ta là gia gia.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Mặc dù ngươi vẫn có hành vi chiếm tiện nghi, chẳng qua bỏ đi, ta không so đo.”
Trong lòng Khổng Tuyên sắp sụp đổ.
Ta cũng gọi gia gia rồi, sao vẫn chiếm tiện nghi? Chẳng lẽ là ta phải gọi ngươi là tổ tông sao? Hắn nhịn xuống xúc động muốn chửi bậy mãnh liệt, thúc giục: “Ngươi vẫn nên tính nhanh lên, nếu không tính ra, ngươi chiếm tiện nghi của ta.”
Lý Nguyên: “Thần quang năm màu của ngươi, có thể bá tận vạn vật thiên hạ, cho dù là người hay là bảo vật, không gì không thu.”
Xoạch! Đồng tử và cằm của Khổng Tuyên rơi toàn bộ trên mặt đất, hắn không nghĩ tới, Lý Nguyên lại thật sự biết thần thông bản mệnh của hắn.
Điều này sao có thể? Hắn thật sự tính ra sao? Còn nữa, sau này ta phải gọi hắn là Lý gia gia ư? Như này khiến ta gặp người khác thế nào! Khổng Tuyên hoàn toàn sụp đổ.
“Ngươi, ngươi thật sự là tính ra sao?”
Khổng Tuyên khó khăn hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Không phải đáng lẽ ngươi nên gọi Lý gia gia sao?”
Sắc mặt Khổng Tuyên sắp khóc.
Chỉ là hắn cầm lên được thì buông xuống được, sẵn sàng đánh cược thua.
Mặc dù trong lòng đau khổ không thôi, nhưng hắn vẫn kêu lên: “Được rồi, sau này ta gọi ngươi là Lý gia gia, chẳng qua đây thật sự là Lý gia ngươi tính ra ư?”
Lý Nguyên tán thưởng Khổng Tuyên một điểm, đánh cược sẵn sàng chịu thua.
Ở sòng bạc là vậy, ở chỗ này cũng thế.
Hắn đáp: “Ta nói là ta đoán, ngươi tin không?”
“Dĩ nhiên không tin.”
Khổng Tuyên thốt lên.
Lý Nguyên: “Vậy không phải sao.”
“Chậc chậc!”
Khổng Tuyên chặc lưỡi thành tiếng nhìn Lý Nguyên, cảm thán không thôi: “Không nghĩ tới, không nghĩ tới, thậm chí cõi đời có kỳ nhân như thế, thật không biết ngươi tính ra như thế nào?
Chỉ sợ năng lực suy tính của ngươi sắp đến gần Phục Hy Thánh Nhân.”
Nữ Oa lắc đầu nói: “Phục Hy kém xa Lý Nguyên mới đọc.”
Khổng Tuyên nói với Nữ Oa: “Ngươi không cần thổi phồng Lý gia quá mức, ta thừa nhận thuật suy tính của hắn quả thật lợi hại, nhưng thuật suy tính của Phục Hy lại là đệ nhất Thánh Nhân trong thiên hạ.
Lý gia lợi hại hơn Phục Hy, chẳng lẽ thuật suy tính của Lý gia, có khả năng vượt qua Thánh Nhân sao?”
Nữ Oa thở dài nói: “Thánh Nhân cũng vĩnh viễn không bằng Lý Nguyên.”
Khổng Tuyên trợn trắng mắt, hắn nói với Lý Nguyên: “Không nghĩ tới, ngươi còn có người hâm mộ cơ à, chỉ là ngốc chút, lại nói Thánh Nhân không bằng ngươi.”
Lý Nguyên có phần đồng tình liếc mắt nhìn Khổng Tuyên.
Hắn không cần suy tính, cũng biết chắc chắn Khổng Tuyên thảm rồi.
Quả nhiên, sắc mặt Nữ Oa đã đen thành đáy nồi.
Ánh mắt Nhìn Khổng Tuyên tràn đầy sát ý.
Hí! Khổng Tuyên đột nhiên rùng mình một cái, hắn rụt cổ lại, nghi ngờ nhìn trời.
“Các ngươi phát hiện gì không, sao đột nhiên nhiệt độ giảm xuống?”
Hắn vừa mới dứt lời, đột nhiên thấy thân thể của mình cứng lại, trên người nhanh chóng bị một tầng băng bao bọc.
Khổng Tuyên quá sợ hãi, hắn nhanh chóng vận chuyển pháp lực.
Nhưng mà hắn hoảng sợ phát hiện, hình như gân mạch trong cơ thể mình cũng bị băng phong, thậm chí vận chuyển có chút không thông suốt.
Grừ! Khổng Tuyên thầm quát một tiếng, chỉ nghe một tiếng Phượng Minh vang dội thiên hạ, khí vận trên đỉnh đầu hắn sôi trào một trận, hào quang tỏa sáng.
Khổng Tuyên đánh toàn bộ pháp lực, điều động khí vận của Thương triều, rồi mới vận chuyển linh khí trong gân mạch.
Ngay sau đó, chỉ thấy trên người Khổng Tuyên bắn ra một đường thần quang hoa mỹ sắc màu, bông tuyết trên người hắn “vụt” một cái, biến mất không thấy bóng dáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận