Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2246 - Tên hèn cường đạo! Luân ngữ! (2)

Trác Văn Quân: “Nếu có thể nghĩ ra một biện pháp, ngăn cản sự bành trướng của Nho giáo thì tốt rồi.”
Thái Văn Cơ thất vọng nói: “Trừ khi bệ hạ đột nhiên nảy sinh chán ghét với Nho giáo, nếu không thì căn bản không ngăn được.”
Lý Thanh Chiếu cảm thán: “Bây giờ nghĩ lại, ta phát hiện trước đó Lý Nguyên đã đúng. Không ngờ, một Nho giáo mới thành lập chưa tới hai trăm năm, lại thật sự tạo thành ảnh hưởng không nhỏ tới Tiên Đường chúng ta như vậy.”
Thái Văn Cơ nghe vậy, vẻ mặt càng thất vọng hơn: “Haizz, sức ảnh hưởng Nho giáo tạo thành hiện giờ không thể coi thường được, xem ra ván cược giữa Dị An và Lý Nguyên, Dị An đã thua rồi. Chúng ta cũng không thể đưa ra yêu cầu với Lý Nguyên, khiến hắn đồng thời gả cho ba chúng ta.”
Lý Thanh Chiếu và Thái Văn Cơ nghe vậy, cũng trở nên ủ rũ chán nản.
Thì ra, vẫn không thể đánh bại được Lý Nguyên, bọn họ đã lên kế hoạch dùng việc đánh cược để khiến Lý Nguyên gả cho bọn họ.
Đáng tiếc, ván cược vốn nắm chắc phần thắng lại thua rồi.
Lý Thanh Chiếu cảm khái: “Không ngờ, Lý Nguyên thật sự đoán được tương lai, cái này cũng khó tin thật đấy. Không biết hắn sao hắn đoán ra được.”
Trác Văn Quân lại khá bình tĩnh, nàng nói: “Trên người Lý Nguyên vốn đã có nhiều điều khó tin, cho dù một ngày nào đó, Lý Nguyên nói hắn là một Chuẩn Thánh, chắc ta cũng không kinh ngạc lắm.”
Lý Thanh Chiếu và Thái Văn Cơ nghe vậy, cũng gật đầu đồng tình.
Bọn họ đã tiếp xúc với Lý Nguyên lâu như vậy rồi, càng tiếp xúc, càng cảm thấy Lý Nguyên thâm sâu khó lường.
Thái Văn Cơ nói: “Lý Nguyên không chỉ đoán đúng chuyện Nho giáo, mà chuyện liên quan tới Mạnh Tử, cũng rất có thể ứng nghiệm. Ta nghe thủ hạ nói, Mạnh Tử tu luyện Nho đạo, sức mạnh đột nhiên tăng vượt bậc, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, tu vi của hắn đã đạt tới Thái Ất Kim Tiên. Với tốc độ tu luyện này của hắn, nếu có thời gian, rất có khả năng sẽ trở thành Bán Thánh.”
Lý Thanh Chiếu và Thái Văn Cơ nghe vậy thì không khỏi tặc lưỡi.
Chỉ trong một trăm, hai trăm năm đã tu luyện tới Thái Ất Kim Tiên.
Tốc độ này, quả thực khiến người khác không thể theo kịp.
Phải biết rằng, bọn họ thân là thiên tài tu luyện, cộng thêm các loại linh đan diệu dược tăng tu vi do nữ hoàng bệ hạ ban tặng, cũng phải gần một trăm nghìn năm mới tu luyện tới Thái Ất Kim Tiên.
Điều này còn khiến rất nhiều người hâm mộ.
“Nho đạo này, thực ra cũng có vài chỗ đáng học hỏi, đáng tiếc, Nho học lại là u nhọt, chúng ta nhất định phải nghĩ cách, ngăn cản sự phát triển của Nho học.”
Lý Thanh Chiếu nói.
Thái Văn Cơ bất đắc dĩ nói: “Ngăn thế nào? Khoảng thời gian này, chúng ta đã giảng giải cho bệ hạ không ít lần, nhưng bệ hạ căn bản không thèm để tâm tới đề nghị của chúng ta.”
Con ngươi Trác Văn Quân đột nhiên lay động, nàng chợt nghĩ ra một chủ ý: “Các ngươi nói xem, nếu Lý Nguyên có thể đoán được quá khứ tương lai, vậy liệu hắn có cách, có thể ngăn cản Nho học tiếp tục phát triển được không?”
Lý Thanh Chiếu và Thái Văn Cơ nghe vậy, mắt không khỏi sáng lên.
“Đây cũng là một cách hay.”
Thái Văn Cơ nói.
Lý Thanh Chiếu: “Lý Nguyên gần như không gì không làm được, có lẽ hắn thật sự có thể nghĩ ra cách cũng không chừng.”
Trác Văn Quân lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi: “Nếu các ngươi cũng cảm thấy khả thi, vậy chúng ta đi tìm Lý Nguyên đi.”
Sau đó, ba người lập tức khởi hành, tới nơi trọ của Lý Nguyên.
Trên Cửu Thiên.
Trong cơn gió mạnh điên cuồng bủa vây.
Một nam tử trung niên mặc trường bào Nho sĩ, đầu đội cao quan màu vàng, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sâu xa tựa ngân hà đang ngồi tường vân, nam tử trung niên ngự gió đi trong hư không, đạo vận toàn thân xỏ xuyên qua dòng sông thời không, cả thân thể như thiên địa càn khôn, căn nguyên thiên địa hợp làm một vậy.
Rõ ràng đứng ở đó bình tĩnh như một người bình thường, nhưng lại cho người khác một cảm giác cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh.
Cảm giác như vạn vật ở trước mặt hắn chỉ như con kiến ở dưới chân hắn vậy.
Ở bên cạnh nam tử trung niên, còn có một nam tử khoảng năm mươi tuổi, tóc thưa, mặc trường bào màu đen.
Chỉ là, tuy nam tử ngũ tuần trông lớn tuổi, nhưng hắn lại đứng cách một bước sau lưng nam tử cao quan.
Bày ra dáng vẻ sẽ hành động theo nam tử cao quan.
Hai người này, chính là đại pháp sư Huyền Đô và lão đầu năm mươi tuổi đại đệ tử quan môn mới của hắn -- Mạnh Tử, tò mò hỏi sư phụ: “Sư phụ, chúng ta đang chuẩn bị đi đâu vậy?”
Lúc trước, Đại pháp sư Huyền Đô liên tục bế quan, củng cố cảnh giới sau khi thành Thánh.
Vừa xuất quan, hắn lập tức mang Mạnh Tử rời khỏi Huyền Đô Thiên.
Mạnh Tử không hiểu, sư phụ vội vàng như thế, là chuẩn bị đi đâu?
Đại pháp sư Huyền Đô trả lời: “Chúng ta đi bái phỏng một vị tiền bối.”
Tiền bối?
Mạnh Tử bỗng trợn lớn hai mắt, suýt nữa cho rằng mình đã nghe nhầm.
Dù sao, sư phụ hắn, cũng là Thánh Nhân.
Thánh Nhân không phải tồn tại chí cao vô thượng ư?
Ai lại có tư cách làm tiền bối của Thánh Nhân chứ?
Thái Thanh Thánh Nhân là sư phụ của sư phụ, ngược lại có thể coi như tiền bối của sư phụ, nhưng đây cũng không phải hướng đi đến Bát Cảnh cung?
Mạnh Tử không che giấu nghi hoặc trong lòng mình, hắn trực tiếp hỏi sư phụ: “Sư phụ không phải Thánh Nhân hả? Người nào có thể làm tiền bối của sư phụ.”
Huyền Đô nghe vậy, bèn khuyên bảo đệ tử duy nhất của mình: “Phải biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Hồng Mông quá lớn, Thánh Nhân, cũng không phải là tồn tại thực lực mạnh nhất Hồng Hoang.”
Trời ạ!
Nghe đến đó, cả người Mạnh Tử trực tiếp kinh sợ đến rớt cằm.
Chỉ cảm thấy thế giới quan đều bị đảo điên.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, sư phụ vậy mà lại nói ra những lời ấy.
Phải biết rằng, trong nhận thức của hắn ngày trước, Thánh Nhân được công nhận là, tồn tại mạnh nhất.
Trên đời này, căn bản không có người nào cường đại hơn Thánh Nhân.
Nếu như, lời này không phải do sư phụ hắn chính miệng nói ra, hắn nhất định sẽ cười mỉa mấy lời này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận