Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2046 - Toang đời rồi? (2)

Hắn giải thích với Lục Vô Song: “Nha đầu ngươi, thời đến vận chuyển rồi. Linh quả vừa nãy ngươi ăn chính là Hỗn độn linh quả Đạo Văn Tiên Hạnh. Ăn Đạo Văn Tiên Hạnh thì có thể đạt được một loại pháp tắc chi lực, mà ngươi đạt được chính là hỏa diễm pháp tắc chi lực. Hiện tại ngươi chẳng những có thể sử dụng pháp tắc hỏa diễm của hồng hoang, mà sau này công pháp và thần thông thuộc tính Hỏa mà ngươi tu luyện cũng sẽ có thành công lớn.”
Lục Vô Song và Dương Quá trực tiếp nghe đến choáng váng...
Hỗn độn linh quả?
Pháp tắc chi lực?
Điều này là thật sao?
Quả hạnh vừa nãy Lục Vô Song ăn thật sự là Hỗn độn linh quả sao?
Nhưng linh căn quý giá nhất hồng hoang không phải là Tiên thiên linh căn cực phẩm à?
Đâu ra Hỗn độn linh quả?
Còn nữa, pháp tắc chi lực trong truyền thuyết chẳng phải nói ít nhất cũng phải đại năng Đại La Kim Tiên trở lên mới có thể miễn cưỡng cảm ngộ được một chút sao?
Muốn nắm giữ, ít nhất cũng phải đại lão Chuẩn Thánh trở lên mới được.
Vậy mà Lục Vô Song lại nắm giữ hỏa diễm pháp tắc chi lực?
Chẳng lẽ, hiện tại Lục Vô Song còn lợi hại hơn cả Đại La Kim Tiên?
Nhưng sao có thể?
Đừng nói Dương Quá không cách nào chấp nhận, mà ngay cả bản thân Lục Vô Song cũng không thể chấp nhận.
Chuyện này đã phá vỡ nhận thức của hai người họ rồi.
Dương Quá lấy lại tinh thần, hắn vội vàng chất vấn chim giẻ cùi: “Ngươi nói là thật sao? Quả hạnh vừa nãy Vô Song ăn thật sự là Hỗn độn linh quả à?”
Văn đạo nhân thản nhiên nói: “Lão phu nhất thiết phải gạt các ngươi sao? Các ngươi có cái gì đáng giá cho lão phu gạt à?”
Dương Quá: “...”
Lục Vô Song: “...”
Điều này, đả kích người ta quá đi!
Nhưng chim giẻ cùi nói không sai, trên dưới toàn thân bọn họ quả thật không có thứ gì đáng để người khác lừa gạt.
Có rất nhiều điểm Dương Quá nghĩ không ra, hắn chất vấn Văn đạo nhân: “Nếu quả hạnh mà Vô Song ăn thật sự là Hỗn độn linh quả, vậy mèo trắng này có được từ đâu? Linh căn quý giá nhất hồng hoang chẳng phải chỉ là Tiên thiên linh căn cực phẩm thôi sao?”
Văn đạo nhân buồn bã nói: “Hồng hoang rất lớn, bí mật được ẩn giấu cũng rất nhiều, không phải đơn giản như hai người nghĩ đâu.”
Quán trọ này chính là bí mật lớn nhất hồng hoang, thậm chí là khắp cả hải dương Hồng Mông, trong lòng Văn đạo nhân suy nghĩ.
Dương Quá nhìn mèo trắng, lại nhìn chim giẻ cùi, thăm dò hỏi: “Nếu quả hạnh này quý giá như vậy, tại sao các ngươi không ăn?”
Khóe miệng Văn đạo nhân run rẩy, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Ngươi cho rằng bọn ta không muốn ăn sao? Chỉ là chí bảo cấp bậc này chỉ có người có duyên mới ăn được. Nếu không có duyên, cho dù nhìn thấy cũng không có phúc ăn. Cho dù ăn vào cũng không có hiệu quả.”
Nếu không phải Lý tiền bối chủ động cởi bỏ cấm chế của Đạo Văn Tiên Hạnh, thì dù ăn vào cũng không có tác dụng!
Ví dụ Giang Lan, mấy năm nay không biết nàng đã ăn bao nhiêu Hỗn độn linh quả, chỉ là nàng vốn không đạt được chút lực lượng nào trên mấy Hỗn độn linh quả đó.
Nhưng Dương Quá và Lục Vô Song có chút không hiểu lời của Văn đạo nhân.
Nếu thật sự ăn Hỗn độn linh quả, sao lại không có hiệu quả?
Trừ khi ăn phải đồ giả.
Tuy Lục Vô Song có rất nhiều nghi ngờ vẫn chưa làm rõ, nhưng có một điểm nàng có thể xác định.
Đó là nàng thật sự đạt được năng lực khống chế hỏa diễm.
Mà tất cả những điều này, nàng phải cảm ơn một người, chậc, một con mèo mới đúng.
Nghĩ đến đây, Lục Vô Song lập tức đi đến trước mặt mèo trắng, nàng khom người, vẻ mặt cảm kích nói với mèo trắng: “Cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi tặng ta linh quả quý giá như vậy, ta không biết nên cảm ơn đại ân đại đức của ngươi như thế nào cả.”
“Ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn chủ nhân của ta!”
Giang Lan nói với Lục Vô Song.
Chỉ là, lời của nàng rơi vào bên tai mọi người chính là “Meow meow meow”.
Nghe không hiểu.
Dương Quá nói với Lục Vô Song: “Ngươi muốn cảm ơn nó, hay là nhận nuôi nó đi.”
Lục Vô Song nghe vậy, ánh mắt không khỏi sáng lên.
Nàng có vẻ mặt mong chờ nhìn lấy mèo trắng.
Nhưng Giang Lan chú ý đến ánh mắt của Lục Vô Song, vội vàng lùi ra sau hai bước, hơn nữa đầu còn lắc giống như trống lúc lắc vậy.
“Meow meow meow!”
Ta không muốn rời khỏi nơi này, đi theo ngươi đâu!
Hơn nữa, thực lực của ngươi kém ta mười vạn tám ngàn dặm, sao ta có thể để ngươi nhận nuôi chứ?
Ta nhận nuôi các ngươi thì còn nghe được!
Tuy Lục Vô Song không nghe hiểu tiếng mèo của con mèo trắng, nhưng nàng thấy biểu cảm của mèo trắng thì hiểu ngay ý của nó.
Nàng hơi thất vọng nói: “Ngươi không muốn bọn ta nhận nuôi?”
Giang Lan vội vàng gật đầu.
Đương nhiên rồi!
Dương Quá thấy thế, vẫn không chết tâm dụ dỗ mèo trắng nói: “Ngươi đi theo bọn ta, sau này dẫn ngươi đi ăn ngon uống ngon, rất tuyệt.”
Con mèo trắng này có thể lấy ra Hỗn độn linh quả, chắc chắn lai lịch của nó bất phàm, nếu có thể gạt đến tay, nói không chừng sau này mèo trắng sẽ còn lấy ra Hỗn độn linh quả, bởi vậy Dương Quá không muốn bỏ lỡ mèo trắng này.
Nhưng Giang Lan nghe thấy lời của Dương Quá thì không khỏi trợn mắt với hắn.
Vẻ mặt ghét bỏ, biểu cảm bộc lộ trong lời nói.
Còn ăn ngon uống ngon, luận đồ ăn ngon, ai có thể làm đồ ăn ngon bằng chủ nhân của ta chứ?
Chỉ với ngươi, cũng muốn dụ dỗ ta?
Thật sự xem ta là một con mèo sao?
Trong lòng Giang Lan không cho là đúng.
Dương Quá chú ý đến ánh mắt của mèo trắng, trên trán không khỏi hiện ra ba đường màu đen.
Không ngờ lại bị một con mèo khinh thường.
Dương Quá dụ dỗ mèo trắng không thành công, hắn lại nhìn chim giẻ cùi ở trên cây.
Dường như chim giẻ cùi này cũng rất bất phàm, nếu có thể nhận làm linh sủng, vậy thì phát tài rồi! Dương Quá dụ dỗ chim giẻ cùi: “Hay là ngươi lăn lộn với bọn ta đi! Sau này ta bảo vệ ngươi.”
“Chỉ với ngươi? Cũng xứng sao? Ngươi còn không có tư cách xách dép cho lão phu, còn bảo lão phu lăn lộn với ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận